(Kỳ 5)
Một thời gian sau,
bỗng tôi nhận được tập in ronéo khoảng 20 trang không rơ tác giả là
ai và gửi bằng đường bưu diện. Tác giả tập Ronéo nói rằng: Ông tóm dịch
quyển sách của ông Mérillon. Xét về mặt văn chương ông viết sáng sủa,
diêu luyện. Tuy giới thiệu à tóm lược nhưng độc giả cũng nắm được diễn
biến của vấn đề. Vấn đề diễn biến như sau:
“ Phiá cổng sau của
hai ṭa đại sứ Mỹ và Pháp đối diện hay bên cạnh nhau. Cuối trung tuần
tháng 3 năm 1975, Ông Martin đại sứ Mỹ ở Sàig̣n, biết đại sứ Pháp có
đường giây liên lạc bằng điện thoại với chính phủ CSVN tại Hànội.
Ông Martin nhờ ông Mérillon báo cho chính phủ Việt Nam ở Hànội biết:
Mỹ chủ trương rút khỏi miền Nam Việt Nam. Chính phủ CSVN chuẩn bị gấp
dể vào tiếp thu SàiG̣n và ông Martin bật đèn xanh cho ông Mérillon,
toàn quyền hành động để cứu mảnh đất này. Ông Mérillon gọi điện thoại
qua N am Dương, từ Nam Dương có đường liên lạc với chính phủ Hà Nội.
Người bên kia diện thoại là Phan Hiền. Ông Méillon nhắc lại những lời
ông Martin nhờ ông. Phan Hiền nói cười vui vẻ lắm và hắn hỏi lại ông
Mérillon rằng: Chuẩn bị gấp, nhưng gấp là ngày nào ?Ông Mérillon hứa
với Phan Hiền, sau khi hỏi ông Martin sẽ cho HàNôị biết rơ chiều nay
Sau khi gặp ông Martin, đại sứ Pháp báo cho HàNội biết:- Gấp là
không quá ngày đầu tháng 5 năm 1975”;
Ông Mérillon báo
cáo t́nh h́nh về Pháp cho tổng thống Pháp Giscard d estaing, ông
Mérillon tiết lộ rằng: ông là bạn của tổng thống Pháp, thời hai ông
cùng học trường ENA. Tổng thống Pháp đă bật đèn xanh cho ông toàn
quyền hành động để cứu miền Nam khỏi rơi vào tay Cộng Sản. Một thể
chế trung lập , một chế độ lien hiệp để kéo Mặt Trận Giải Phóng miền
Nam ra khỏi Cộng Sản Bắc Việt. Một phái đoàn của bộ ngoại giao Pháp
được thiết lập để tham khảo ư kiến những quốc gia có đặt quan hệ ngoại
giao với CS miền Bắc VN. Ṭa đại sứ Nga ở Hà Nội trả lời:- Không muốn
xen vào nôị bộ của nước khác. Ṭa đại sứ Trung cộng ngược lại hỗ trợ
nhiệt liệt cho giải pháp miền Nam và c̣n hứa nếu cần thiết Trung Quốc
c̣n hỗ trợ về phương diện quân sự - áp lực phía miền Bắc VN. Các nước
Đông Nam Á như Thái Lan, Mă Lai, Singapour, Nam Dương, Nhật Bản đều
tán thành giải pháp mới cho miền Nam c̣n hỗ trợ tức thời về phương
diện kinh tế. Mỹ rút chính quyền miền Nam gặp phải khó khăn đến độ
không đương đầu nổi là vấn dề kinh tế. Nay với sự hỗ trợ của các nước
Đông Nam Á về kinh tế cộng với 200 triệu quan Pháp cho VNCH nay được
tháo khoán. Như thế khó khăn của VNCH được giải quyết. Vấn đề liên
hiệp với MTGPMN đă được phác họa: tướng ương Văn Minh của VNCH và
tướng Trân văn Trà của MTGPMN là đồng chủ tịch. Thành phần nội các
đă được dự liệu. Đại sứ Pháp ở Sàig̣n giữ vai tṛ trung gian, dàn xếp,
móc lối, hai phe đă tiến được những bước khá quan trọng. Đại sứ Pháp
tiếp xúc với phái đoàn Dương văn Minh nhiều lần, có lần Dưong Văn
Minh gặp đại sứ Pháp có cả cựu ngọai trưởng Vũ Văn Mẫu, hiểu biết về
ngoại giao nên có thể bàn luận được công việc, lần sau ông Minh mang
theo cả ni sư Hùynh Liên và Huỳnh tấn Mẫm, hai người này chẳng hiểu
ǵ về ngoại giao mà lại nói toàn dọng tuyên truyền. Đại sứ Pháp thúc
dục Dương Văn Minh, tướng Trần văn Trà đang đợi ông ở Hóc Môn th́
Dương văn Minh lại nói trong chiều hướng khác: Ông kể rằng mọi việc
đă được con trai ông ở bên Pháp là Dương Văn Đức đă tiếp xúc với
ṭa đại sứ Việt Cộng ở Paris lo liệu hết rồi ? Chúng tôi nghĩ rằng
Dương văn Minh là một lá bài của CS Băc Việt nên đă dùng dằng, trong
thời gian c̣n lại rất ngắn ngủi mà không tiến hành được một việcǵ ?
Tất nhiên Dương Văn Minh có dụng ư riêng của Ông ? Sáng ngày 30
tháng 4 năm 1975, CS HàNội tiến quân chiếm Sài G̣n và từ đấy vai tṛ
địa lư chiền lược của Việt Nam đă thay đổi. Ông Mérillon kể rằng: Buổi
chiều ngày ngày hôm sau Lê Đức Thọ đến toà đại sứ Pháp nói với ông
Mérillon rằng:- Ông không rút về Pháp, c̣n ở lại đây làm ǵ . Và Lê
đức Thọ chỉ thị cho ông đại sứ Pháp bay ra HàNội để lấy giấy tờ về
Pháp ? Ngày hôm sau ông đại sứ Pháp lấy máy bay ra HàNội ……nhưng máy
bay ra khỏi không phận Sàig̣n ông Mérillon ra lệnh cho viên phi công
bay thẳng sang Thái Lan.Xin quư vị thông cảm bổ túc cho, v́ tài liệu
kể trên tôi đọc đă gần 30 năm, nay chỉ c̣n nhớ lăng đăng; Hànội chiếm
được miền Nam rớ vào t́nh trạng trong không « ấm », ngoài không « êm
« . Nhân dân miền Nam có lẽ đă trên 20 năm sống đưới chế độ khác
nhau, nhưng tuơng đối có đời sống tự do…Đời sống của miền Nam cao
hơn gấp bội miền Bắc. Chính sách cai trị của Cộng Sản cho dân miền
Nam hiểu rằng : danh từ « giải phóng » ngày xưa chỉ là chiêu
bài, chỉ là lạm dụng. Tất nhiên Cộng Sản dở ngón bùa ngải Hồ, nhưng
đối với dân miền Nam bùa ngải này tỏ ra hết linh, vô dụng. Tôi xin dẫn
chứng một vài phản ảnh nho nhỏ của dân miền Nam, tuy là nhỏ nhưng là
phản ảnh của quần chúng. Tôi đèo thằng bạn lên Đa Kao, lúc về qua đường
Trần Quang Khải, đường vào xóm Chùa, vào trương Văn Lang. Bức tường
khá rộng lớn, như đập vào mắt mọi người hàng chữ khá to, viết nguệch
ngoạc « Hồ chí Minh bú cặt…….. » thằng bạn ngồi sau tôi cười khúc
khích, rồi bấm vào lưng tôi nói: Bú cặt……. .th́ đúng là dân Nam Kỳ
rồi mày ạ ! Cuối năm 1975 dân Sài g̣n rỉ tai nhau rằng: mấy
em học sinh lớp đệ thất trường Pétus Kư bí mật lâp phiên toà sử tội
phạm Hồ Chí Minh ……Nhà văn Duyên Anh có gặp mấy em anh hùng tí hon ở
trong tù, ông đă viết một chuyện ngắn về vụ này. Mấy anh lính VNCH
khi cộng Sản chiếm Sàig̣n, chẳng biết làm ǵ hơn, kiếm tư tiền c̣m
làm mấy sị đế quên sầu….ruợu vào lời ra…..Một anh cất tiếng chửi lớn:
-Đù mẹ thằng Hồ chí
Minh !
-Người cùng bàn,
tát mạnh một cái vào mặt bạn như trời giáng, anh bi tát miệng gầm
lên nói:
- Tao tôi t́nh
ǵ mà mày đánh tao ?
-Đ….M…..mày đă biết
tội mày là tội ǵ chưa ? -Anh bị tát, đập tay xuống bàn th́nh th́nh….-.tao
tôị ǵ mày đánh tao ?-Nghe đây mày, nghe kỹ về tội tầy trời của mày,
không chỉ có mày khổ, tao khổ….mà toàn dân Việt Nam khổ …., may mà
thằng đó nó đă chết, tới nay mày đ̣i đ. M …. nó, nó sinh ra thằng Hồ
Chí Minh em th́ toàn dân chịu sao thấu!
Anh bị tát, nghe bạn
giải thích về tội của ḿnh khoái quá cừơi lăn xuống đất. Hai người bạn
ôm nhau cười mà nước mắt họ chảy ḍng ḍng! Bên ngoài biên giới Việt
Nam Kampuche luôn luôn có đụng độ về quân sự. Tương quan Hoa Việt
như bầu trời u ám CSVN lùa thanh niên Việt Nam xâm chiếm nước láng
giềng Kampuchea, chúng gọi là nghĩa vụ quốc tế (sự thực chỉ
là làm nghĩa vụ mở đường cho CS nga
). Năm 1979 Đặng tiểu B́nh sang Mỹ tuyên bố sẽ dạy cho CSVN bài học.
Vài tháng sau cuộc chiến khốc liệt diễn ra ở biên giới Việt Hoa. Tướng
Lê Trọng Tấn tham mưu trưởng quân đội Bắc Việt đă mô tả: «
Đây là cuộc chiến chống một kể thù hung hăn, liền đất, liền
biển, liền trời ". Về biên ǵới đường bộ của lănh thổ Trung Quốc
và Việt Nam chỉ cách nhau bởi làn cỏ phân mao như mao ngựa. Về đường
biển hai quần đảo Hoàng vàTrường Sa của lănh hải Việt Nam thủ tướng
CS Phạm văn Đồng đă kư dâng cho quan thày Tàu từ năm 1958. Nay Hoàng
và Trường Sa trở thành căn cứ quân sự bao vây CSVN !Về địa lư và dân
tộc Trung Hoa to, lớn hơn chúng ta gấp bội. Về biên ǵới lại gắn liền
vào nhau về biển, trời, và đất liền như hai cơ thể song sinh dính chặt
vào nhau. Về phương diện lịch sử Trung Hoa và Việt Nam đánh nhau
trên 10 trận. Trận nào Trung Hoa cũng tấn công Việt Nam bằng ba mũi
dùi : hai gọng ḱm đường bộ từ Vân Nam và Quảng Đông tiến sang Việt
Nam. gọng ḱm thứ ba chiến thuyền của Trung Hoa bao vây đường biển
Việt Nam. Thế mà dân tộc ta vẫn giữ được Độc Lập, tự chủ hàng bao thế
kỷ. Phải yên mặt phương Bắc mới thanh b́nh để kiền tạo đất nước nên
dân tộc chúng ta đă có nền ngoại giao truyền thống với Trung Quốc.
Nay hai quần đảo Hoàng và Trường Sa Việt Cộng kư dâng cho TC th́ số
phận dân tộc Việt Nam như nằm trong cái túi củaTC rồi !
Nghiệp chướng gây
ra có lẽ chỉ tại bọn bán nước Hồ từ năm1923 đă là nhân viên t́nh
báo của Đông phương Bộ, một bộ phận của QTCS. Cuối ,năm 1924 CS Nga
cử tên gián điệp của ḿnh là Hồ về Tàu trong phái đoàn Krominterne
để lănh đạo phong trào Cách Mạng ở Đông Nam Á. Khi Nga và TC giữ được
thế tương quan tốt đẹp th́ TC giúp CSVN ở mức độ đủ giữ thế môi
không hở, răng không lạnh . Hồ và bọn CSVN lợi dụng được sự viện trợ
của Trung Cộng lớn tiếng tuyên truyền, để kẻ thù như miền Nam Việt
Nam và Quốc tế rằng: Đằng sau Việt Cộng có Trung Cộng. Nhung không
phải thế !. Khi CS Nga và TC trở thành thù nghịch, phải giải quyết bằng
Quân Sự th́ miền Bắc Việt Nam và sau này cả miền Nam Việt Nam đă trở
cứ điểm của Nga bao vây Tàu, Việt Nam như Mũi dùi của Nga chĩa thẳng
vào yết hầu Trung Cộng. Bài học năm 1979 của Tàu ngay từ khi chiến
cuộc mở đầu, ǵới thức giả nhận định rằng: Trong cuộc chiến này TC
chỉ nhằm dậy cho CSVN, một bài học và không có dấu hiệu Tàu muốn chiếm
VN ? Sao biết ? Trong cuộc xâm chiếm VN bao giờ TC cũng phải chuẩn bị
trước như mở rộng đường giao thông từ Vân Nam và Quảng Đông sang Việt
Nam để hành quân được mau chóng và phải chuẩn bị những kho tiếp liệu
về lương thực, quân nhu Như ta đă biêt một trung đoàn tham chiến
th́ phải mấy trung đoàn lo về hậu cần và tiếp liệu. Không có những
chuẩn bị kể trên chứng tỏ cuộc đụng độ không kéo dài và không tiến
vào sâu lănh thổ VN......Người thức giả nhận định rằng: Cuộc chiến
biên giới Việt Trung chỉ nhằm công việc tháo gơ, phá hủy những căn cứ
quân sự của Nga nhằm bao vây Trung Cộng.Chỉ v́ Hồ và CSVN nằm trong
qũy đạo cửa Nga nên nhiều năm liên tiếp TC đánh phá ngầm CSVN về
kinh tế.......ḍng máu Hán tộc vốn thâm hiểm, độc ác, thù dai........giờ
đây CSVN có dùng mọi khổ nhục kế như dâng người; dâng của, dâng đất
đai.......như chúng đă và đang làm th́ TC cũng không thể quên: CSVN
là tay sai đắc lực, trung thành của Nga kẻ thù của. Trung Cộng. Con
đường duy nhất phải hủy bỏ chế độ CSVN mới có hy vọng mang lại yên
b́nh cho VN. Vai tṛ chiến lược của giải đất Việt Nam vô cùng quan
trọng nên nó luôn luôn bị các cường lực nḥm ngó, mua chuộc, muốn
chiếm đoạt, nếu mảnh đất này nằm trong độc quyền lănh đạo của bọn vô
tổ quốc như CSVN ngày nay th́ đất nước; dân tộc chúng ta về tiềm lực
nhân sự và kinh tế hao ṃn mà không thoát khỏi cái ṿng:
”Tránh vỏ dưa mắc vỏ
dừa
Tránh chàng Kim Trọn,,
mắc lừa Sở Khanh”
VI) Những mẩu
chuyện....
( Trích báo Thế Kỷ
- bài của Nguyễn văn Cần )
Người viết bài này
hy vọng đóng góp thêm vài “Mẩu chuyện”vào cuốn sách “ Những mẩu
chuyện về đới hoạt động của Hồ Chủ Tịch “ của Trần dân Tiên
mà như lời giải thích từ trên khi cuốn sách được xuất bản lần đầu ở
miền Bắc:“Tác giả là nhà báo nổi tiếng có cơ hội được biết rơ
thân thế của Người “Thực ra hồi đó những năm 1950, đại đa số cán
bộ, chứ đừng nói đến nhân dân, chưa hề nghe tên và không ai biết cái
ông “ Nhà báo nổi tiếng” Trần Dân Tiên, tác giả cuốn
sách “ bất hủ “đó, là ai cả. Chỉ có một số rất ít cán bộ cao cấp th́
thầm rỉ tai nhau về điều bí mật “ quốc gia “ chứ c̣n ai nũa. Măi về
sau này qua mấy thập niên nhiều người mới ngă ngửa ra là ông tác giả
« chứ c̣n ai nữa “đó, ông Trần Dân Tiên huyền thoại kia, chính là
ông Nguyễn Tất Thành, cũng chính là ông Nguyễn Áí Quốc, và cũng
chính là ông Hồ Chí Minh. Thế mà báo chí Việt Nam vẫn tiếp tục “giấu
như mèo giấu cứt.......” Theo tôi biết h́nh như trong “ thế giớỉ “ Cộng
Sản, chỉ có hai lănh tụ trực tiếp tham gia vào việc “ xây dựng “ tiểu
sử của ḿnh để lưu danh hậu thế là Stalin và Hồ chí Minh . Tôi nói
“h́nh như “v́ Không biết chính xác Kim Nhật Thành đă phù phép như thế
nào với tiểu sử của ông ta. Nhà độc tài đẫm máu Stalin đă không trắng
trợn tự tay viết tiểu sử ḿnh, mà giao cho một ban trung ương Đảng,
viết theo sự hướng dẫn của chính ông và cuối ông chỉ hiệu đính tiểu
sử của ḿnh trước khi đem xuất bản. C̣n “một người như Hô chủ tịch
của chúng ta với đức tính khiêm tốn ấy .....” ( Trích sách Những Mẩu
chuyện .trang 7) th́ tự ḿnh viết tiểu sử của ḿnh để tự tôn vinh, tự
đề cao chán chê, rồi lập lờ đánh lận con đen đặt tên tác giả Trần
Dân Tiên. Quả là sự phỉ báng với lương tâm con người Mặc dù thế, tôi
xin thành thực khuyên các bạn, ai đọc cuốn sách “những mẩu chuyện về
đời hoạt động của Hồ chủ tịch” th́ chớ vội nóng nảy vứt bỏ nó đi là
phí, thỉnh thoảng nên đọc để thấy bức chân dung của người viết ra nó.
Đó là tấm gương để đời!Ngay từ đầu cuốn sách bạn gặp đoạn này:
“ Nhiều nhà văn
nhà báo Việt Nam và ngoại quốc muốn viết tiểu sử vị chủ tịch nước Việt
Nam dân chủ cộng hoà, nhưng măi đến nay chưa có vị nào thành công;
Nguyên nhân rất đơn giản: Chủ tịch Hồ Chí Minh không muốn nhắc lại
thân thế ḿnh” hay một đoạn khác: Tôi ( lời Trần dân
tiên huyền thoại nói rơ mục đích của tôi); Chủ tịch chú ư nghe.
Sau khi nghe xong Người cười đáp: “ Tiểu sử, đấy là một ư kiến
hay. Nhưng hiện nay c̣n nhiều việc cần thiết hơn. Rất nhiều đồng
bào ta đang đói khổ. Sau tám mươi năm nô lệ nước ta bị tàn phá, bây
ǵờ chúng ta phải xây đựng lại. Chúng ta nên làm những công việc hết
sức cần kíp đă, c̣n tiểu sử của tôi thong thả hăy nói đến”. Thế
rồi Trần Dân Tiên kết luận: “Một người như Hồ chủ tịch của
chúng ta, với đức tính khiên tốn dường ấy mà đương lúc bề bộn bao
nhiêu công việc, làm sao có thể kể lại cho tôi nghe b́nh sinh của
Người được “ hay là đoạn nói về thời gian “ Khi Hồ chủ
tịch c̣n là người thiếu niên 15 tuổi.” thế mà cậu bé 15 tuổi
ấy đă đủ hiểu biết, đủ láo xược để phê phán các bậc tiền bối
là những anh hùng của lich sử vào hang cha chú của ḿnh, như
các cụ Phan đ́nh Phùng, Hoàng Hoa Thám, Phan chu Trinh va
Phan Bộ Châu.....hay một đọan nữa:
“Và nhân dân Việt
nam muôn người như một, nghe theo lời Hồ chủ tịch, v́ họ Hoàn
toàn tin tưởng ở Hồ Chủ Tịch, họ hoàn toàn kính yêu Hồ chủ tịch.Không
có ǵ so sanh được ḷng dân Việt Nam kính mến tin tưởng ở
lănh tụ Hồ Chí Minh. Nhiều nhà báo, nhiều người bạn ngoại quốc rất
làm ngạc nhiên trước ḷng kính yêu của nhân dân Việt Nam đối
với cha già Hồ Chí Minh. Nhưng đối với chúng ta, người Việt
Nam th́ rất dễ hiểu “
C̣n nhiều, rất nhiều
“hạt ngọc châu “ như thế nữa nhưng thôi nhân tiện nói qua thế, chứ mục
đích người viết bài này không phải để nói về cuốn sách “Những mẩu
chuyện “ mà để bổ xung bài viết chân dung của Hồ Chí Minh nhân dịp
tháng 5 , kỷ niệm ngày sinh của “ Người “ dù ai cũng biết tỏng ṭng
tong là cả ngày , tháng , cả năm sinh của “người “đều phịa nốt. Cố
nhiên trong trường hợp sau người “ không có lỗi, nhưng một người mà
ngày sinh , tháng sinh ,năm sinh cho đến ngày chết đều là phịa cả,
th́ có ǵ là bảo đảm là “ Những mẩu chuyện “tự kể về ḿnh lại không
phịa. Nhưng dù sao đi nữa, tháng 5 cũng là dịp để « tưởng niệm” nhớ
đến người “ Vài “mẩu chuyện “ mà tôi sắp kể đây là những mẩu chuyện.
về chủ tịch Hồ Chí Minh có liên quan đến vấn đề phụ nữ ( dĩ nhiên
không phải để giải phóng phụ nữ đâu ) và không phải thời kỳ ông ở
Pháp, ở Nga, ở Trung Quốc ( v́ có nhiều bài báo nói về thời kỳ đó rồi).
Những “mẩu chuyện “ này thuộc thời kỳ ông ở Việt Nam, và chỉ có vỏn
vẹn trong vài năm thôi, sau khi chính quyền CS tiếp thu những ”vùng
tạm chiếm” của Pháp ở miền Bắc.Sau khi rời HàNội đi Nga,theo học trường
đảng cao cấp của trung ương Đẳng CS liên xô hồi năm 1962, và nhất là
từ khi tôi đă ra khỏi hàng ngũ đảng CS hồi đầu tháng 6 năm 1964,
trong ḷng tôi luôn luôn bị ám ảnh bởi một câu chuyện mà càng ngày
tôi rơ cái ǵ đầy rẫy oan khuất, đầy mờ ám và nghiêm trọng, mà bây
ǵ̣ ở nước ng̣ai ,trong hàng chục năm, lắm lúc tôi càng cảm thấy bó
tay không thể nào t́m hiểu được. Chuyện thế này: Hồi cuối những năm
50 đầu những năm 60, tôi là phó chủ tịch Uỷ ban hành chánh Hà Nội,
thường ngày tôi xuống các cơ sở. Nhưng sáng hôm đó, tôi nhớ vào đầu
mùa Xuân, tôi phải thường trực tại uỷ ban, th́ anh Nguyễn Quốc Hùng,
uỷ viên trong ủy an , phụ trách văn pḥng, bước vào pḥng tôi, hồi hộp
nói “ Báo cáo anh có việc vừa xẩy ra, có một người đàn bà bị xe ôtô
cán ở đoạn đường Nhật Tân phiá lên Chèm...;” Tôi đưa mắt nh́n Quốc
Hùng,có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng không nói ǵ. Ngạc nhiên v́ trong
óc thoáng một ư nghĩ, xe ô tô cán chết người ở Hànội chẳng phải là
chuyện ǵ hiếm, sao anh ấy lại báo cáo với ḿnh. Tôi im lặng chờ đợi.
Quốc Hùng nói tiếp nhưng Mà, anh ạ, theo sư điều tra th́ không phải
là xe cán người ........Dừng một lúc anh nói thêm :“ Mà.......theo
báo cáo thi chiếc xe ấy từ phủ chủ tịch ra.......“ .Mấy chữ cuối
cùng “ từ phủ chủ tịch ra .....“Đă gây cho tôi một cảm giác thực mạnh
„ Nhưng lúc đó, thật ra tôi không hề mảy may có ư nghĩ là việc này
có liên quan gi đến vị chủ tịch nước mà hồi đó, tôi chân thành kính
yêu và tin tưởng. Một ư nghĩ thoáng qua trong óc : hay là bọn phục
vu ở chủ chủ tịch phủ đă làm cái ǵ bậy bạ đây với chị kia, rồi giết
đi bầy tṛ xe cán? Cần suy nghĩ một lúc tôi nói :“ Theo quyết định
trên, mọi vấn đề thuộc Công An, ṭa án th́ do bí thư thành ủy giải
quyết, nhất là những vụ có dính dấp đến cấp trên, việc này không thuộc
của ủy ban thành ủy, vậy hôn nay anh đến gặp anh Tuyên báo cáo để
anh ấy biết để anh giải quyết thi hơn „ Hôm sau gặp lại tôi hỏi
th́ Quốc Hùng cho biết: đă báo cáo rồi mà anh Tuyên báo anh sẽ làm
việc với anh Thân (Lê quốc Thân, hồi đó là giám đốc sở Công An Hà Nội
về sau được thăng chức thứ trưởng bộ công an). Khoảng một tuần lễ
sau gặp Trần danh Tuyên bí thư thành ủy kiêm phó chủ tịch ủy ban
thành phố, tôi tranh thủ hỏi vấn đề đó, th́ anh Tuyên lạnh lùng gạt
đi : „ Việc đó xong rồỉ „ . Biết là không thuận lợi cho công
cuộc trao đổi cởi mở, nên tôi im…… khi đă ở nước ngoài nhiều năm ,tôi
cứ băn khoăn măi về chuyện đó.Hồi háng 7 năm 1993, khi gặp nhà văn
Vũ Thư Hiên , một ngươi cùng cảnh ngộ, tức cũng bị dính vào „ vụ xét
lại chống Đảng „ đă sang được Mạc tư Khoa, tôi đem chuyện đó ra kể.
Hiên bật người lên, vui mừng ra mặt, dường như anh được thêm một người
nữa biết chuyện thâm cung bí sử này tôi một lần nữa xác nhận diều mà
cụ thân sinh ra anh, ông Vũ Đ́nh Huỳnh, đă dặn ḍ anh Hiên . Hiên
nói :“ Nhưng không phải ô tô từ chủ tịch phủ phóng ra đâu anh ạ. Mà
từ hàng Bông Nhuộm đi lên Nhật Tân….. “ Tôi đáp lại :“ Chính Quốc
Hùng nói với tôi thể „. Rồi Hiên thủng thẳng tâm sự với tôi :“ Có một
hôm ông cụ tôi bảo tôi lên xe, chúng tôi đi lên Hồ Tây, rồi di theo
hướng đường Quảng Bá đi lên đường Nhật Tân, chỗ làng Đào, anh biết
chứ ?“ Tôi trả lời theo kiẻu dân Bắc Kỳ: „ Biết quá đi chứ lị từ 51,
tôi phụ trách ngoại thành kia mà. Yên trí là tôi biết rơ địa thế
này“,anh kể tiếp:“ Dừng xe lại , hai bố con ra xe, ông cụ dẫn anh dến
một đoạn đường, h́nh như một bên có giặng ổi, rồi bảo:- Con ơi , nhớ
lời những lời bố dặn đây . Tại đây dánh dấu một vụ án mạng, một vụ
oan khuất khủng khiếp mà Trần Quốc Hoàn (ủy viên bộ chính trị, bộ
trưởng Công An) là chánh danh thủ phạm. Con hăy ghi nhớ,khi có dịp
nói lên sự thật „Câu chuyện đại để như thế này: - Có một chị nữ
thanh niên người Nùng ở Cao Bằng, tên là Nông Thị Xuân, được đưa đến
„ phục vụ „ bác Hồ, cô đưa em là Nông Thị Vàng và cô em họ nữa họ nữa
về Hà nội. Sau đó cô Xuân đẻ cho bác Hồ đứa con trai, được đặt tên
là Nguyễn Tất Trung, và có tin đồn, một dứa em gái nữa, tên Nguyễn
thị Trinh…….thế rồi Trần Quốc Hoàn hiếp cô Xuân tại phố hàng Bông
Nhuộm, sau đó giết chết, rồi bầy tṛ ô tô cán người tại đường Nhật
Tân để lấp liếm tội ác. Sau khi cô bị giết, em cô chạy về Cao Bằng rồi
bị giết nốt để bịt đầu mối, và người em họ cô Xuân cũng không thoát
khỏi bàn tay đẫm máu của nó. Người yêu cô vàng đă viết thư tố cáo
hung thủ.Thực ra chuyện kể tuy có rọi thêm vài tia sáng, nhưng vẫn
chưa thỏa măn cái ư muốn t́m hiểu sự việc của tôi; nên tôi vẫn cố gắng
làm sáng tỏ vấn đề này. Những năm gần đây nhờ người trong nước đi
Nga được dễ dàng hơn, nên vài người kể cho tôi biết thêm những chi
tiết có giá trị, bổ xung cho những điều tôi đă biết. Nhưng tất cả điều
đó chỉ nghe lại của người này,người khác, không có chứng cứ nào,
không có tài liệu cụ thể nào , giúp cho tôi được vững niềm tin. May
mắn mới đây có một người quen cho tôi một số tài liệu với nhiều chi
tiết cụ thể xác nhận những cơ bản những điều tôi đă t́m hiểu được
trong những năm qua. Sau khi cẩn thận xem xét kỹ lại tài liệu, tôi
có thể tin tưởng tính chất chân thật của nó. Tài liệu gồm một bức
thư dài năm trang đánh máy của người chồng chưa cưới của cô Vàng đă
bị giết, viết ngày 29 tháng 7 năm 1983 , gửi ông Nguyễn Hữu Thọ ,chủ
tịch Quốc Hội CHXHCNVN, đồng thời gửi ông Lê Duẩn tổng bí thư Đảng
CSVN, ông Phạm văn Đồng chủ tịch hội đồng bộ trưởng và ông Phạm Hùng
phó chủ tịch hội đồng bộ trưởng, tố cáo hành vi tội ác của bọn hung
thủ đă giết hại nhiều người vô tội. Nhưng có một điều rất „kẹt „ cho
tôi là anh bạn cho tôi xem tài liệu dặn tôi đến hai lần „ dừng công
bó tài liệu „ cho nên tôi không thể trái ư người chủ tài liệu.Tuy
nhiên ,tôi mong rằng anh sẽ nghĩ lại và tự anh hoặc nếu anh thấy
không tiện giao cho ḿnh th́ xin giao cho một người khác sớm công bố
văn bản, tài liệu đó để thực hiện ước nguyện của những người đă sắp
chết và của những người bất chấp hiểm nguy „ máu hoà nước mắt“ viết
thư này „ ( Lời trong thư ) Phải nói rằng những người viết , đáng
kính phục., thật dũng cảm . V́ chân lư người ta coi thường cái chết,
khi viết những lời thật xót xa,; đầy mai mỉa và thách đố với những kẻ
cầm quyền và chế độ tồn tại trong nước, những lời ấy vang lên như tiếng
hét đau thương, ai óan bị nhóm cầm quyền của CS d́m đi, bóp nghẹt
trong mấy thập niên rồi: „ Chúng tôi những thương binh đă đổ
xuơng máu v́ độc lập quốc gia, tự do , công lư cho nhân dân, chúng
tôi rất mong ngài v́ chân lư mà t́m ra hung hủ, xử lư thích đáng,
treo cổ hung thủ công khai hoặc bí mật. Nếu trái lại, v́ bè lũ phải
bao che cho hung thủ không trừng trị được bọn tàn ác này.....th́
chúng tôi xin phép Ngài phổ biến rộng răi vụ bê bối này cho toàn thể
thương binh và bộ đội biết để họ đổ xương máu bảo vệ NGAI VÀNG CỦA
NGÀI. Hơn nữa chúng tôi sẽ tuyên bố vụ bê bối giết vợ cụ Hồ Chí
Minh này cho ṭan thế giới biết để nhân loại tin tưởng vào chế độ
ưu việt của các Ngài. Chúng tôi một số thương binh, sống dở chết đỏ,
v́ vấn đề này. Các Ngài muốn bỏ tù hay thủ tiêu, chúng tôi không hề
sợ, và có khi như vậy lại đỡ khổ cho chúng tôi .“ ( trích đúng
nguyên văn kể cả chữ hoa )Viết đến đây , tôi lại nhớ đến Nguyễn
Chí Thiện, đă liều ḿnh, bất chấp mọi nguy hiểm, xông vào sứ quán
Anh tại Hà nội dể đưa tập thơ của anh ra nước ngoài. Không có những
con người gan dạ như thế, làm sao bảo vệ được chân lư và chống điều
ác được? Theo lời dặn của anh bạn tôi không công bố toàn tài liệu
đó. Nhưng những ǵ tôi đă t́m được trong mấy năm qua, nhờ sự giúp đỡ
của anh chị em trong nước và được tài liệu kia xác nhận, tôi thấy
ḿnh có bổn phận chia sẻ với mọi người, cốt để che dấu sự thật đă bị
che dấu suôt 40 năm rồi và phần nào đáp ứng, dù một cách quá muộn
màng đi nữa; ḷng mong mỏi cuối cùng của những oan hồn đang ngậm hờn
ở thế giới bên kia .Hơn nữa ngay ở trước mắt , tờ báo bí mật, gan dạ
người Sài G̣n „ Tiếng nói của Nhân dân thèm tự do ngôn luận „
năm ngóai cũng đă tung vấn đề này rồi trong bài viết „ Viết cho Đào
Duy Tùng và tôi tin chắc nhà văn Vũ Thư Hiên cũng không thể bỏ qua
chuyện này trong dịp hồi kư „Đêm giữa ban ngày „ của anh. Có điều
tôi muốn nói tội ác của bọn hung thủ để tịện trong việc thảm sát một
loạt người này, v́ ư định của tôi chỉ để bổ xung thêm vài nét chân
thực vào bức tranh chân dung vị chủ tịch đầu tiên nước Việt Nam dân
chủ Cộng Ḥa.Trước khi kể chuyện trên, tôi xin phép nói đến một chuyện
khác, mới nghe thực là tào lao, nhưng lai giúp ta hiểu được nhiều điều.
Nói chung, hồi đó, khi tôi c̣n ở trong nước , cán bộ ở miền Bắc ( và
có lẽ cả miền Nam nữa) ngay cả câu chuyện riêng tư, không hề hé răng
nói bất cứ chuyện ǵ về lănh tụ, ngoài những lời sùng bái tán tụng,
ngoài khuôn khổ đă định sẵn, như ,ơn bác , ơn đảng „V....V..... sự
sùng bái cá nhân các lănh tụ được gieo cấy sâu đậm ở tiềm thức cán bộ,
dân chúng đến nỗi mọi người cho rằng nói đến lănh tụ mà thiếu sự ca
tụng, sùng kính, nhất là nói đến đời riêng của các lănh tụ đều „phạm
húy“ khủng khiếp, mà đó là đó là điều tối kỵ, trước tiên v́ rất nguy
hiểm cho bản thân. Chỉ có một số cán bộ cao cấp nào đó thỉnh thoảng
khi cao hứng mới có rhể tự cho phép „“đả động „ nhẹ nhàng đến các vị
lănh tụ trong chừng mực .....“không phải đứt đầu „.Cố nhiên những việc
như thế không phải là không nguy hiểm. Có một lần t́nh cờ tôi được
„dự „ vào một cuộc „ loạn đàm „ như vầy . hôm đó sau khi cuộc họp
thành ủy , mọi người ra về, chỉ c̣n lại 2,3 chúng tôi: Trần Danh
Tuyên b́ thư thành ủy Hà Nội, Trần Vỹ phó bí thư và tôi. Đang nói
chuyện linh tinh, bỗng Trần Vỹ khẽ hỏi „Thế nào việc Phương Mai
đă xong chưa ?“.Trần Danh Tuyên đáp : „ lại không xong „.
Trần Vỹ nói tiếp „cô ấy cũng sạch nước cản đấy chứ, sao lại không
xong ?“. Vui miệng tôi thêm vào một câu :Sạch nước cản thế mà
tướng Nguyễn Sơn lại chê là ngực lép, ăn thua ǵ „ Cả ba cùng cười,
rồi Trần Văn Tuyên lại hạ dọng nói khẽ:“ Cô ấy muốn đặt vần đề
đàng hoàng nhưng mà....Bác và các anh nói (ư nói bô chính trị ) cho
rằng bác không lấy vợ th́ lợi cho uy tín chính trị hơn „„ Xin
nói rơ việc như thế này: Hồi đó, có ư kiến là ông Hồ cần có vợ để việc
„ giải quyết sinh lư „ được diều ḥa th́ tốt cho sức khoẻ. Và hiệp định
Geneve 1954, người ta chở mọt người „ kháu nhất“ trong sồ nữ cán bộ,
là đồng chí Nguyễn Phương Mai, tỉnh ủy viên văn hoá và đưa chị từ
khu 4 ra Hà nội để tiến cử lên ông Hồ. Và như ta đă biết qua cuộc
« loạn đàm“ chị đặt vấn đề phải có hôn nhân đàng hoàng. Thế
là.......công việc không thành. Rồi chị được bổ nhiệm làm thứ trưởng
bộ thương binh và ở luôn Hà Nội.Bây ǵờ xin trở lại câu chuyện , những
ǵ cô gái ở Cao Bằng. Theo những điều người ta kể lại cho tôi nghe
những năm gần đây và được minh xác qua tài liệu đă xem th́ có hai
chi tiết hơi khác ( Cáí cô họ Nông cô Xuân chỉ có một con với ông Hồ
), ngoài chi tiết khác về cơ bản giống nhau ? Sự việc cụ thể như sau
: Cô Nông thị Xuân ( tên gọi trong gia đ́nh là Sang ) và em họ Nông
thị Vàng 20 tuổi , quê làng Hạ mă, xả Hồng Việt, huyện An Hoà,tỉnh
Cao Bằng, cuối năm 1954, đă t́nh nguyện làm công tác hộ lư trong một
đơn vị quân nhu; Được mấy tháng th́ trung ương đảng, chủ nhiệm
tổng cục hậu cầnTrần đăng Ninh, gặp cô nói chuyện vài lần, rồi đầu
năm 1955 cho xe đón cô về Hà Nội nói là để „ phục vụ bác Hồ „.. Mấy
tháng sau , cô Xuân cũng xin cho em Vàng và cô Nguyệt con gáí ông
Hoàng văn Đệ, cậu ruột của cô Xuân về Hà Nội ở trên gác hàng Bông thợ
nhuộm. V́ các lănh đạo không cho chị Xuân ở cùng với Bác trên nhà
chủ tịch phủ, giao cho ông Trần Quốc Hoàn, bộ trưởng công an trực tiếp
quản lư chị Xuân, cho nên chị Xuân mới đươc đem về hàng Bông thợ
Nhuộm nhà của công an. Cuối năm 1956 chị Xuân sinh được cậu con trai.
Cụ Hồ đặt tên là Nguyễn Tất Trung.„Em có nhiệm vụ bế cháu“ dó
là lời Vàng kể cho người chồng chưa cưới của ḿnh trước khi cô bị giết.
Và cũng nhờ Vàng kể lại, nên chúng tôi mới biết được những sự việc
sau đây. Khoảng cuối tháng 2 năm 1957, Trần Quốc Ḥan đến nói chuyện
vu vơ một lúc , rồi dở tṛ........kéo cô Xuân vằo buồng xép, định
hăm hiếp . Cô Xuân ú ớ la lên. Vàng hỏang sợ tru tréo, c̣n Nguyệt sợ
quá co rúm lạị ngồi trong góc. May lúc đó cửa sổ nhà dưới xô sầm vào
tường. Hoàn sợ bỏ cô Xuân ra, rút súng ra dọa « Chúng mày im mồm,
không ông cho chết hết « .Rồi xuống thang, ra ô tô chuồn Mấy hôm
sau Hoàn laị đến gác, thẳng vào pḥng ôm gh́ chị Xuân hôn. Cô Xuân
xô nó ra « Không được hỗn tôi là vợ ông chủ tịch ». Nó nói « Tôi biết
bà to lắm,, nhưng tính mạng bà nằm trong tay tôỉ « . Rồi lấy súng dí
vào ngực cô Xuân, nó rút ra sợi dây dù dă thắt sẵn tḥng lọng tṛng
vào cổ cô Xuân, kéo cô lên giừơng, tự tay lột hết quần áo, ngắm
nghiá rồi hiếp cô. Cô Xuân xấu hổ , lấy tay che mặt. Nó kéo tay cô
và nói « Thanh niên phục vụ không khoái hơn ông già sao, lại c̣n
vờ làm gáỉ « . Từ đó Xuân trở thành đồ chơi trong tay Hoàn. Nó bảo
cô Xuân dặn hai em phải biết câm miệng, nếu bép xép th́ mất mạng cả
lũ.. Mấy chị em bấy ǵờ rất sợ sệt, bàn với nhau. Vàng đề nghị mấy
chị em trốn đi th́ cô Xuân nói : « Sau ngày sinh cháu Trung, chị
thưa với bác : Bây giờ đă có con trai, xin bác cho mẹ con em ra công
khai : » Bác nói : « Cô xin như vậy thật hợp t́nh hợp lư.
Nhưng phải được bộ chính trị, nhấ là mấy ông Trường Chinh,
Lê Đức Thọ,
Hoàng Quốc Việt đồng ư mới được. Do đó đành phải chờ thời gia nữa ….. »
Mấy tuần trước , bác lại hỏi chị các cô ở đấy có nhiều kẻ lạ mặt đến
thăm phải không ? Ba chị em không có người quen ai ở Hà Nội , c̣n
bà con ở Cao Bằng th́ không biết ba chị em ở đâu. Bác nói không lẽ
ông Bộ trưởng Công An nói dối ? Chị suy nghĩ măi mới thấy rơ, nó muốn
vu cáo cho chị em liên hệ với gián điệp hoặc đặc vụ ǵ đó, để định kế
thóat thân nếu vụ của nó bị bại lộ. Bây giờ ta trốn cũng không sao
thoát khỏi tay nó, mà nó c̣n vu cáo giết hại chị em chúng ta. Chị bị
giết cũng đáng đời , chị rất hối hận đă xin hai em về đây để chịu chết
chung với chị « Đến ngày 11 tháng 2 năm 1957, vào 7 giờ tối, một chiếc
xe com măng ca thường đến đón chị Xuân lên gặp ông Hồ đỗ trước nhà.
Tên Ninh biệt hiệu là Ninh xồm, bảo vệ viên của ông Hồ, vào gặp cô
Xuân nói « lên gặp bác « .Cô Xuân mặc quần áo thoa nước hoa rồi ra
xe. Xe này do Tạ Quang Chiến (tên này trong bộ đội bảo vệ ông Hồ, về
sau làm tổng cục phó, tổng cục thể thao) lái đi….sáng hôm sau, 12
tháng 2, một nhân viên Công An đến báo tin cô Xuân bị chết v́ tai nạn
xe hơi, hiện c̣n để ở nhà xác bệnh viện Phủ Doăn ..Vàng vội đưa cháu
Trung cho Nguyệt bế , lên xe công an vào bệnh viện, nhưng không được
vào nhà xác. Chờ một tiếng sau th́ có người bác sỹ ra đọc biên bản,
đại ư : trên thân thể tử thi không có thương tích ǵ , dạ dày không
có thuốc độc, tử cung không có tinh trùng, chứng tỏ không bị hăm hiếp.
Duy chỉ có ống : xương đầu bị rạn nứt, nước nhờn chảy ra. Bác sỹ nói: Đây
Có thể nạn nhân bị chùm chăn lên đầu, rồi dùng búa đánh vào giữa đỉnh
đầu. Vàng nghe xong chạy về kể lại cho Nguyệt. Hai chị em cùng khóc…..ít
lâu sau, một cán bộ công an đến bế cháu Trung đi , hai chị em không
biết đem đi đâu. Sau đó Vàng được đi học lớp y tá của khu tự trị Băc
Việt ở Thái Nguyên, c̣n Nguyệt th́ không biết người ta đem đi dâu ,
sống chết ra sao ? Học được mấy tháng th́ Vàng được chuyển về bệnh
viện Cao Bằng và may mắn gặp được người chồng chưa cưới ở đây, kể hết
mọi chuyện cho anh nghe. Cô nói vơi người chồng yêu :
« Em nghĩ anh bị
thương nhẹ, anh c̣n sống được lâu, anh sẽ cho toàn dân biết vụ bê bối
này. C̣n em th́, em đă nói vụ này cho nhiều bà con, chị em biết. Bọn
hung thủ c̣n theo dơi em. Ở
Cao Bằng hôm em thấy
thăng Ninh xồm tới gặp ông bác sỹ bệnh viện trường , được ít lâu họ
tuyên bố em bị bệnh thần kinh, được chuyên về điều trị tại bệnh viện
Ḥa An »
Đây
là lời người yêu chồng chưa cưới của cô Vàng :
« Tôi chỉ được gặp
Vàng có một tháng. Đến ngày 2 tháng 11 năm 1957, cô Vàng về
thăm cậu Hoàng văn Đệ, hung thủ đi theo giết chết, rồi quẳng xác xuống
sông Bằng Giang đển ngày mồng 5 tháng 11 mới nổi lên ở
Hoàng Bồ. Được tin tôi chạy về Hoàng Bồ, th́ di hài đă được kiểm
nghiệm và chôn cất rồi. Nghe dư luận bàn tán cô bị đánh vỡ sọ, tiền,
đồng hồ vẫn c̣n nguyên và người nhà đă nhận về chôn cất. Vụ này có
nhiều người bị giết : cô Xuân vợ chưa cưới của cụ Hồ Chí Minh, cô
Xuân vợ chưa cưới của tôi, cô Nguyệt và c̣n nhiều người ở trừơng y
tá Thái Nguyên, nghe chuyện Vàng rồi đi nói chuyện lại cũng bị giết
lây. Mấy chục năm nay, tôi tím gan, thế cô, đành ngậm hờn chờ chết….. »
C̣n về cháu bé
Nguyễn tất Trung th́ sau khi mẹ chết, nó được gửi cho ông Nguyễn
Lương Bằng nuôi, được 4,5 tuổi chuyển cho Chu Văn Tấn, đến nam 13 tuổi
là năm 1969, ngày chủ tịch Hồ Chí Minh chết th́ giao về cho ông Vũ Kỳ,
nguyên thư kư riêng của ông Hồ, làm con nuôi đổi thành Vũ Trung. Tôi
xin phép bỏ qua những chi tiết khác và dừng lại ở đây, vi đến đây,
cũng đủ rút ra kết luận sơ bộ liên quan đến đề tài cần nói:Tôi luôn
luôn nghĩ rằng không nên « xoi mói « vào đời tư của người khác, kể
cả đời tư lănh tụ. Việc lănh tụ có vợ, có con là chuyện thường
t́nh.Ông Hồ, cũng như bất cứ ông lănh đạo nào khác, đều có thể có cuộc
sống t́nh dục, cuộc sống gia đ́nh, có thể có vợ , có con,có thể ly dị
với vợ này rồi lấy vợ khác …..Những điều đó không nên dề cập đến. Thậm
chí, dù ông lănh tụ nào có vợ rồi đi ngoại t́nh « cặp bổ « với ai
đó, như trường hợp của Lénine vợ sờ sờ ra đấy mà vẫn ngang nhiên ngủ
với gái, hết cô này đến cô khác, như trường hợp của Kar Marx (những
vi dụ này tôi không nói vu vơ, các sử gia và các nhà báo đứng đắn
trên thế giới đă viết quá đủ với những bằng chứng không thể chối căi
đươc ) th́ cũng đáng phê phán đấy, nhưng cũng chẳng sao cả, rồi
không thể v́ thế mà sập được. Chỉ có cái đầu ngu muội, phong kiến của
đám lănh đạo CSVN kênh kiệu , tự coi ḿnh là « trí tuệ và danh dự của
lương tâm thời đại « hay là : « đỉnh cao trí tuệ ḷai người « mới
nghĩ ra rằng : tô vẽ cho lănh tụ thành một ông thánh sống, là một
siêu phàm, không vợ, không con……..th́ càng thêm uy tín chính trị. Thế
rồi cứ giấu kín cuộc dời riêng tư của các lănh tụ như bí mật quốc
gia số một, hễ ai đụng đến là trừng trị. Đấy là cái vụ vừa qua đảng
« Xử trí kỷ luật « một cách thô bạo đối với Kim Hạnh,tổng biên tập
báo Tuổi Trẻ, chỉ v́ báo dám nói chuyện sơ sơ chuyện ông Hồ có vợ
Trung Quốc, là một minh chứng đầu óc ngu dốt, độc đoán ,lố bịch của
đám ấy. Lẽ dĩ nhiên cách xử sự của người đàn ông đối với phụ nữ, đối
với vợ con phản ảnh toàn bộ tư cách, phẩm chất, đạo đức của con người
, và điều đáng nói, đáng xem xét đối với lănh tụ là ở chỗ đó.Theo
tôi các cô gái Cao Băng cũng như anh chồng chưa cưới của cô Vàng
cùng các thương binh chiến đấu bạn của anh đều rất ngây thơ, tưởng rằng
ông Hồ định lấy cô Xuân làm vợ thật. Khách quan mà xét, ông Hồ không
muốn có vợ đàng hoàng, ông chỉ muốn giữ cái « uy tín chính trị «
hăo của « bậc siêu phàm ông chỉ muốn được tiếng v́ dân v́ nước đế
suốt đời không mơ tưởng chuyện vợ con. Và đièu này nói ra thật chua
xót, nhưng không thể không nói : cô Xuân chỉ là món đồ chơi trong
tay ông Hồ mà thôi Cô Xuân được đưa về Hà Nội phục vụ ông Hồ, cũng
như bao gái Trung Quốc được đưa đến Trung Nam Hải phục vụ ông Mao (
xem hồi kư « Tôi là bác sỹ riêng của Mao của Lư chí Tuy « ; Mồm
ông Hồ nói nào là giải phóng phụ nữ, nào là chống tư tưởng phong kiến
tôn trọng phụ nữ…….thế nhưng ông đă hành xử với phụ nữ cực kỳ phong
kiến, coi phụ nữ chẳng khác ǵ đồ chơi. Nhận xét như thế hoàn toàn
không có tính cách vũ đoán, v́ thử hỏi:- Nếu cô Xuân là vợ thực, tại
sao ông không ở chung tại ngôi nhà riêng của ông ở trong khuôn viên
phủ chủ tịch, mà bắt cô ở riêng măi tận số 66 hàng Bông Nhuộm ( Ai
biết rơ địa chỉ th́ h́nh dung được khoảng cách ) là nhà của công
an, lại chịu sự quản lư trực tiếp của bộ trưởng công an Trần Quốc
Hoàn và chỉ khi nào ông cần « được phục vụ « th́ sẽ cho xe đón cô
lên chủ tịch phủ mà thôi. Trong những năm ấy ông Hồ chưa đến nỗi thất
thế tới mức phải để cho Trường Chinh, Lê Đức Thọ , Hoàng quốc Việt
có thể can thiệp vào cuộc sống t́nh cảm của ông như vậy có thể khống
chế ông như vậy. Ông đường đường là lănh tụ tối cao, là chủ tịch Đảng
cơ mà !)- Nếu cô Xuân là vợ thật khi cô đẻ con trai rồi, tại sao
ông lại để mẹ con ở riêng phố hàng Bông Nhuộm và khi mẹ nó chết ông
lại không đem con về nuôi, mà lại đưa cho người này người khác nuôi
cho tới khi thằng bế 13 tuổi, là năm ông qua đời, th́ « người ta «
cũng khó biết là ai ? Bộ chính trị hay theo lời dặn của bố đứa trẻ ?
Lại giao cho Vũ Kỳ làm con nuôi ? Và xin các bạn chú ư, Vũ Kỳ đă chắc
chắn là anh ta không bao giờ dám tự ư đổi họ thằng bé thành Vũ
Trung, xóa bỏ hết tội lỗi của ông họ Nguyễn Tất. Ở đây khách quan mà
nói, đường như ông Hồ không có chút t́nh thương nào đối với đứa con
đẻ của ḿnh. Một người như vậy sao có thể thương yêu trẻ con người
khác được ?- Theo tôi ,thật khó mà bác bỏ ư kiến cho rằng từ đầu chi
cuối ông Hồ cùng đám cận thần vớí ông, những ủy viên trung ương, ủy
viên bộ chính trị, đă đánh lừa tệ hại cô Xuân . Một cô gái miền núi
làm cho cô tưởng lầm ông định lấy cô thực .Khi có con với ông rồi,
cô xin hai mẹ con « được ra công khai « ( chắc ư nói hợp thức hoá
) th́ một mặt ông ra vẻ thông cảm, thừa nhận yêu cầu đó hợp t́nh hợp
lư, nhưng mặt khác ông ta lại chỉ vào các ông bộ chính trị mà ông
nói là ông kia, làm như ông không phải là lănh tụ tối cao, không phải
là chủ tịch đảng, làm như ông đưới quyền mấy ông kia trong bộ chính
trị. Rồi ông c̣n khuyên nhẹ nhàng : « Cô đành phải chờ một thời
gian nữa « và thật tôi nghiệp cho cô Xuân, cô đă chờ ,chờ…….cho tới
khi bị giết! - C̣n điểm khác mà trong t́nh trạng hiện nay khó có thể
t́m ra được một lời gỉai đáp. Tại sao Trần Quốc Hoàn lại có thể có
thái độ trắng trợn , đê tiện như thế đối với cô Xuân ? Dù không phải
vợ chính thức th́ cũng là « bồ « Nói theo ngôn ngữ hiện nay ở VN )
của lănh tụ cơ mà. Sao y có thể to gan phạm thượng đến như thế ? hay
là y đă rơ t́nh thế bị « thất sủng « của cô Xuân, tức là ( thái độ
không mặn nồng nào đó của ông Hồ đối với cô Xuân, nên phải bạo phổi
làm những chuyện như thế ? hay y đă biết quyết định nào đó ….về cô
Xuân, nên y nghĩ rằng « không sài th́ phí của trời , trước sau cũng
chết »- Câu hỏi mà ông Hồ đặt ra cho cô Xuân về những người lạ mặt
thường đến chỗ các cô gái phải không, có ư nghĩa ǵ ? Có đúng bộ trưởng
công an mớm cho ông Hồ không ? Việc giết cô Xuân, cô Vàng , cô Nguyệt
là mưu đồ của cá nhân Trần quốc Hoàn, hay là chủ trương của một tập
thể, th́ tập thể nào ? và ông Hồ có được biết hay không ?Trách nhiệm
của ông Hồ, của bộ chính trị trung ương, của bộ công an , của Trần
Quốc Hoàn trong việc này như thế nào ? Khoảng thời gian từ khi cháu
Trung sinh ra cuối năm 1956 đến ngày Hoàn đến dở tṛ hăm hiếp mẹ nó
mồng 6 hay mồng 7 tháng 2 , ăm 1957, cũng như từ ngày đó mẹ nó bị giết
( 11 tháng 2 năm 1957 ) v́ sao lại gần như thế ? Điều đó có nghĩa lư
ǵ ? V….và V…….hy vọng rồi đây, các nhà thám tử Maigrets tài giởi nhất,
các chuyên gia tội phạm có thể góp ư, góp sức giúp làm sáng tỏ nhiều
vắn đề.Hồ chí Minh là nhân vật lịch sử đă có ảnh hưởng rắt lớn đối vớí
vận mạng đất nước và nhân dân Việt Nam trong nhiều thập niên của thế
kỷ 20. Dù muốn hay không, không ai phủ nhận diều đó. Nhưng ảnh hưởng
tốt hay là xấu, hay vừa tốt vừa xấu, tốt nhiều xấu ít hay ngược lại ?
Công trạng của ông thế nào, tội lỗi của ông ra sao, chỉ có công
không có tội, hay chỉ có tội không có công, hay vừa công vừa tội ?
Ông là vị thánh nhân hay bậc siêu nhân, hay kẻ phàm phu hay tên giả
dối, bịp bợm ? Ông là biểu tượng của đạo đức với trái tim nhân ái,
hay là kẻ vô luân, vô đạo với ḷng dạ bất lương ? Tất cả những câu hỏi
đó đ̣i hỏi những sự nghiên cứu khách quan, cân trọng, sâu sắc và tỷ
mỷ, toàn diện và cuối cùng……phải chờ lịch sử, cân lượng phán xét. Lịch
sử được đúc kết bằng muôn ngàn lịch sử chân thực. Nhận thức sâu sắc
điều đó, người viết này không có mảy may đánh giá cuộc đời đầu tiên
của nước VNDCCH. Ư muốn nhỏ nhoi được nói từ đầu, chỉ là để góp thên
« vài mẩu chuyện « qua đó người đọc có thể thấy được thêm vài nét
chân thực trên bức chân dung hoành tráng, đồ sộ của ông mà giới cầm
quyền CSVN từ trước đến nay đă dầy công tô vẽ.Tiện đây cũng xin kể
qua một câu chuyện ngoài lề có ư nghĩa. Hồi Vũ Thư Hiên c̣n ở
Moskova « người ta « ḍ biết anh đang viết hồi kư, và h́nh như
đoán biết là anh đang có trong tay « những mẩu chuyện « nào đó. Thế
một hôm « bọn trấn lột « người Việt dến nhà, chờ Hiên vào thang
máy th́ chúng ùa theo, đâm anh vào mông, giật chùm ch́a khoá, rồi
xông vào nhà. Chúng không động ǵ đến tiền bạc ǵ hết, mà chỉ t́m
tài liệu và lấy đi cái đĩa mềm máy tính, trong đó có phần hồi kư anh
đang viết dở dang. Khi chúng đi rồi, Hiên gọi ngay điện thoại cho
tôi. Mấy hôm sau, anh lại được báo tin rằng một tên gọi điện thoại
cho anh, bảo nếu anh muốn lấy lại đĩa mềm ấy thi hăy gọi điện thoại
cho anh , bảo anh muốn lấy lại đĩa mềm th́ hăy đến đấy, đên đ ấy.
Ở Moskava, mà theo anh , chỗ ấy là ngôi nhà chung cư của cán bộ,
công nhân viên sứ quán VN tại Nga. Hiên nói để trấn an Tôi „ May
mà tôi dự pḥng được trường hợp này rồi,anh yên tâm „
Sau đó không bao
lâu, Hiên đến nhà tôi đọc 74 trang hồi kư của anh. Và một thời gian
nữa anh lặng lẽ rời khỏi nước Nga, t́m nơi khác an ṭa hơn để đậu
„....mà tôi kể chuyện này để thấy tính nhậy cảm cao độ của những
người nào đó đối vớỉ „Những mẩu chuyện , không chạy theo luồng lạch
của lănh đạo và người ta sẵn sàng lao vào những hành động tội ác,
điên cuồng cực kỳ phiêu lưu,, chỉ cốt để bưng bít sực thực Nhưng v́
chân lư lẽ nào chúng ta có quyền chôn vùi sự thực. Trái lại bất cứ
giá nào, phải t́m mọi cách để trả về cho lịch sử những sự kiện chân
thực khách quan, không bị tô vẽ, không bị bóp méo, để mọi điều, mọi
người đều được đánh giá đúng đắn và công bằng. Công lư đ̣i hỏi như
thế. (Trich báo Thế Kỷ 21 – bài của Nguyễn văn Cẩn )
V̀I) Hiệp định bán
nước của Hồ Và lũ CSVN tay sai của Hồ
1) Hiệp định bán nước
của Hồ
Hiệp định bán nước
kư với Pháp ngày 6 tháng 3 năm 1946 của Hồ !Mùa Thu năm 1945, toàn
dân Việt Nam nhất tề đứng lên dành Độc Lập , xây dựng chế độ và tự
do. 80 năm cai trị của thực dân Pháp, máu và xương , tâm huyết của
thanh niên Việt Nam đă đổ cho tổ quốc Việt Nam. Các phong trào ; đảng
phaí , cái này gực đổ, cái kia đứng lên . Phong trào Văn Thân, Cần
Vương nối tiếp đứng dậy, Phan bộ Châu , Phan đ́nh Phùng rồi Hoàng
Hoa Thám, Phan Chu Trinh .... các phong trào Đông du và Tây Du, rồi
Việt Nam Quốc Dân đảng...... ......Cái giá của Độc Lập ,tự do phải
trả bằng bao xương máu....1945, thời và cơ đă đến với những ngươi
đă đổ máu, đă hy sinh đă thụ động như làm ngơ, bọn CSVN đă lợi dụng
thời cơ và ḷng yêu nước của toàn dân Việt Nam để chúng cướp chính
quyền, sau đó chúng tận diệt những đảng phái yêu nước để chúng độc
quyền lănh đạo dân tộc Việt Nam. Quả là cờ đă đến tay mà những người
những đảng phái đă đổ máu cho Đôc lập không chịu phất! khiến bọn
CSVN lợi dụng cơ hội và ḷng yêu nước của toàn dân Việt Nam để chúng
chiếm chính quyền , rồi độc quyền thống trị dân tộc, gây ra những thảm
cảnh như ngày nay! Năm 1946, Hồ đáp tàu thủy đi Pháp. Phái đoàn Việt
Nam chỉ có một ḿnh ông chủ tịch ra đi và đang đêm ông chủ tịch đến
gơ cửa nhà ông Bộ trưởng Thuộc Địa Pháp xin kư hiệp định .......Năm
1945, miền Bắc tuyên bố Độc Lập, chẳng bao lâu quân đội Anh vào miền
Nam để tước khí giới quân đội Nhật. Đi tới đâu quân đội Anh dẫn
theo quân đội Pháp vào xâm chiếm nước ta. Hiệp định ngày 6 tháng 3
Hồ kư với Pháp là một hiệp định xác nhận Việt Nam đứng trong khối
Liên hiệp Pháp. Chính Hiệp Định này đă mở đường cho quân Pháp ngang
nhiên đổ bộ vào Hải Ph để thôn tính miền Bắc Việt Nam.. Đoàn quân mà
trước đây không xa,, toàn dân Việt Nam đă nhất tề đứng lên đánh đuổi
để dành Độc lập. Các đảng phái quốc gia, nhất là Việt Nam quốc dân đảng
có chân trong chính phủ liên hiệp với CSVN đă phản ứng rất mạnh. Có
lẽ vi lư do này cụ Nguyễn hải Thần cố vấn chính phủ, ông Nguyễn Tường
Tam bộ trưởng ngoại giao chính phủ đă không chịu ô danh muôn đời nên
đă rút khỏi chính phủ liên hiệp của Hồ Chí Minh. Hồ núp bóng Trần
Dân Tiên đă viết:
„Đây là lúc khó
khăn cho chủ tịch. Báo chí của Nguyễn tường Tam và Nguyễn Hải Thần
công kích chủ tịch kịch liệt vu cáo chủ tịch đă để cho Pháp mua chuộc.
Nhân dân không bằng
ḷng, v́ họ căm
thù sâu sắc bọn thực dân Pháp. Trước mắt
đông đảo quần
chúng Hồ chủ tịch giải quyết những nguyên
nhân trong
và ngoài nước bắt buộc phải kư „
Hiệp định ngày 6
tháng 3, cho chúng ta nh́n rơ chân tướng đích thực của Hồ. Hồ với bọn
CSVN chúng không đặt quyền lợi của tổ quốc lên trên hết mà bọn chúng
coi tổ quốc chỉ là phương tiện, chúng bán hay trao đổi hay hiến dâng
cho ngoại bang để chúng nắm chính quyền Hồ kư hiệp định ngày 6 tháng
3 để chứng minh với thế giới: chính quyền Việt Nam của Hồ là chính
quyền duy nhất và hợp pháp. Về phía dân th́ chính quyền của Hồ là
chính quyền duy nhất lănh đạo ṭan dân chống Pháp!
Sau hiệp
định 6 tháng 3 là giai đoạn Hồ và CSVN thanh toán ám hại các đảng
phai quốc gia vô cùng thảm khốc. Ông kỹ sư Hồ Đắc Liên môt danh gia
đệ tử, ông thuộc gia đ́nh thượng thư Hồ Đắc Trung ở Huế. Khi người
trí thức bàn nhau việc hợp tác với CS để đánh Pháp, ông Hồ Đắc Liên
, đă đứng dậy tay chỉ thẳng về phía CS nói lớn tuyên bố:
„ Bọn CSVN, v́
đánh Tây bọn ta phải hợp tác với bọn mi, đến khi độc lập th́ bọn mi
sẽ biết tay ta „ chưa được độc lập kỹ sư Hồ Đắc Liên đă bị Việt
Cộng sát hại, mà c̣n bị mang tiếng là Việt gian!
2)Văn thư của Phạm
văn Đồng thủ tướng CS dâng Hoàng vàTrường Sa của VN cho Trung Cộng
!
Ngày 14 tháng 9 năm
1958, Phạm văn Đồng đă nhân danh thủ tướng nước VNDCCH gửi một văn
thư cho thủ tướng Trung Cộng, nguyên văn như sau:
„ Chúng tôi xin báo
tin để đồng chí tổng lư rơ: Chính phủ nước VNDCCH ghi nhận và tán
thành bản tuyên bố ngày mồng 4 tháng 9 năm 1958 của chính phủ nước Cộng
Hoà Nhân Dân Trung Hoa, quyết định về hải phận của Trung Quốc;Chính
phủ VNDCCH tôn trọng quyết định ấy và chỉ thị cho các cơ quan nhà nứơc
có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lư của Trung Quốc,
trong mọi quan hệ với nước Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa trên mặt bể
Chúng tôi xin kính gửi đồng chí tổng lư lời chào rất trân trọng.
Hà Nội ngày 14
tháng 9 năm 1958.
Ky tên và đóng dấuPhạm
văn Đồng
Chúng ta đều biết
văn thư kẻ trên được Phạm văn Đồng, thủ tướng nhà nước kư và đă được
bọn CSVN đào sâu, chôn chặt, dấu kín. .......Nhưng nhượng đất, bán
nước mà không hề đưa ra quốc hội , cũng không được trưng cầu dân ư.
Một vấn đề được đặt ra ở đây: thời điểm 1958, quyền uy của Đảng và
nhà nước đều nằm trong tay Hồ. Hồ là chủ tịch đảng CSVN, chủ tịch
nhà nước CSVN. Tất nhiên việc cắt dâng hải phận Việt Nam cho Trung Cộng
, Hồ và bọn trung ương CSVN phải biết nên Hồ và lũ CSVN phải chịu sự
phán xét của lịch sử dân tộc!
Như ta đă
biết Trung Hoa đánh Việt Nam lớn nhỏ cả thẩy 13 trận. Hầu như
tất cả các trận Trung Hoa đều tiến quân sang Việt Nam bằng 3 gọng
ḱm: Gọng ḱm thứ nhất từ Vân Nam tiến sang miền Băc Việt Nam .Gọng
ḱm thứ hai từ Quảng Đông qua các cửa khẩu Hồng Gai , Móng Cái tiến
sang Việt Nam. Gọng ḱm thứ ba chiến thuyền của Tàu vào cuối miền
Trung để bủa vây đường rút của Việt.Nam , Thời lănh đạo độc quyền của
Hô ,của CSVN chúng lạị dâng Hoàng và Trường Sa hải phận của Việt Nam
cho Trung Cộng th́ dân tộc chúng ta như nằm trong cái tuí của dân tộc
vĩ đại Trung Hoa rồi! Phải chờ đến hơn 30 năm sau , thang 11 năm
1998, trên số báo 18, Tiếng Dân hậu thân của báo Chiến Hữu, xuất bản
ở Paris, công bố văn thư của Phạm văn Đồng th́ mọi người mới vỡ lẽ
hải phận của dân tộc Việt Nam đă bị Việt Cộng dâng cho Trung Cộng mắt
rồi!
3)Tổng thư kư đảng
CVN kư nhượng đất liền và hải phận VN cho Trung Cộng !
Hiệp
định về hải phận và biên giới Việt Nam Trung Quốc do Lê Khả Phiêu kư
ngày 30 tháng 12 năm 1999- Hiệp định phân định vịnh Bắc
Bộ kư ngay 25 tháng năm 2000. Lũ bán nước khi kư, đă viện dẫn nhiều
lư do. Chúng ta biết chắc chắn 2 điều sau đây:A) Với bọn CSVN, chủ
nghĩa Mác đă dậy chúng rằng : - Mọi phương tiện đều tốt, cốt sao đạt
được mục đích. Chúng coi đất đai của tổ quốc chỉ là phương tiện Mục
đích của chúng là bằng mọi giá để nắm chính quyền Việt Nam trong
tay chúng ! B)-- Từ ngày lập quôc tới nay, qua nhiều thăng trầm.LịchViệt
Nam dài dằng dặc với gần 5000 năm,qua cac triều đại Đinh , Lê, Lư ,
Trần , Lê , Nguyễn......thi mỗi tấc đất của tổ quốc Việt Nam coi như
một tấc vàng, v́ đất ấy là xương là máu của con dân Việt Nam đă đổ
xuống ! để lại cho con cháu thừa hưởng. Nắm chính quyền từ năm 1945,
đến năm 2000, trên nửa thế kỷ mà Hồ và bọn tay sai của Hồ đă bán đất
đai hải phận của tổ quốc Việt Nam, tới 3 lần!
V̀̀I) Người nói và
người viết về cái chết của Hồ .
Cái chết của Hồ c̣n
nhiều bí mật, gây ra nhiều nghi vấn cho đồng bào trong nước cũng như
người Việt ở hải ngoại. Theo dư luận của người Việt trong nước th́
nhiều năm trứơc khi Hồ chết, Hồ bị phe nhóm của Lê Duẩn và Lê Đức Thọ
trung ương đảng CSVN bủa vây , cô lập một nơi làm bù nh́n .Hồ đi đâu
cũng có Vũ Kỳ đi theo là vậy. Mất hết quyền, không được quyết định
một việc ǵ, nhưng Hồ chưa bị phe Lê Duẩn giết, v́ ảnh hưởng của Hồ
trên trường quốc tế hơn nữa chính tụi CS và lũ vă nô đă bơm Hồ người
quá lớn . Điều đó hợp với di chúc hai của Hồ:
„Đâu năm 1963,
hồi đó tôi chưa bị bọn quanh tôi bao vây chặt chẽ quá, tôi nhờ mấy
ủy viên kiểm soát đ́nh chiến chuyển vào Nam hai cành đào lớn rất
đep, kèm theo một bức thư, trong đó tôi chân thành yêu cầu cụ Ngô
cùng tôi thảo luận trong t́nh anh em , để hai bên đều lo cho dân
chúng hai miền , trên căn bản thi đua làm cho dân giàu nước mạnh
theo đường lối của từng người . Truyện lộ ra, làm cụ Ngô bị giết ở
trong Nam, c̣n ngoài Bắc tôi bị kiểm thảo rất khắt khe không có quyền
quyết định làm điều ǵ cả. Đáng lẽ ra tôi phải bị giết ngay hồi đó,
nhưng tên tuổi của tôi c̣n được thế giới biết đến, nên họ c̣n phải lợi
dụng mà để cho tôi sống thêm“
Về cái chết của Hồ,
luật sư Nguyễn duy Hùng viết trong tác phẩm: Bản chất của Hồ Chí
Minh: gian xảo, phi dân tộc - trang 151 viết:
“Những tin từ
hành lang của đảng viên cao cấp CS bàn tán nói rằng: Hồ chí Minh qua
đời v́ đằng sau ót của y có lỗ hổng dấu vết của một viên đạn. Giây
phút cuối cùng của đời Hồ chỉ có sự hiện diện của
Lê Duẩn nên người
ta cho rằng chính Lê Duẩn đă hạ sát Hồ chí Minh „
Mấy năm gần đây ,
tôi được nghe một giai thoại. Làng tôi có một anh là Trung kều. Nghe
đâu anh là trung uư nhảy dù, thời Pháp trở lại Việt Nam lần thứ hai,
sau này anh trở thành du đăng. Không phải thứ du đăng tài tử như
băng du đăng Chả Cá Hà Nội mà anh là du dăng nhà nghề, sống bằng
nghề du đăng. Có lẽ nhờ anh có học nên anh đối xử với bà con làng
xóm anh không hề làm hại ai mà ai trong làng bị bọn du đăng Hà Nội
hay Sàig̣n „ chơi gác „ hay kiếm chuyện là anh ra tay can thiệp đến
nơi đến chốn.Quả là anh giữ được phong thái anh chị „đánh đĩ mười
phương để một phương lấy chồng „. Vào Sài g̣n anh sống bằng nghề gác
x̣ng bạc. Gọi là gác, nhưng anh không phải đứng gác ṣng bạc. Muốn
yên ổn làm ăn chủ ṣng phải đóng tiền hàng tháng cho anh. Anh cho
đàn em đến gác, đế bảo vệ. Cách đây không lâu tôi có thằng bạn nhà
giáo dân Sàig̣n, hắn vốn hiền lành, bộc trực . Một hôm thằng bạn đến
nhà tôi , nó nói vói tôi rằng:
“ Mày đến nhà tao
chơi , xem chân xem cẳng ông chú vợ tao ra sao mà ông nói phét quá
mày ơi.Vợ chồng tao mua vé máy bay mời ông sang chơi.....mà nhiều
lúc ông nói phét nghe muốn tức nổ ruột!. Ông thường vỗ ngực tự xưng
: Hà Nội ngày nay phần lớn là dân Hà Tĩnh, Nghệ An, Thanh Hoá.......chiếm
hết. Nghe dọng nói là rơ gốc .... Tôi đây mới là Hà Nôị thứ thiệt
100:/100, chính hiệu con nai vàng......“
Cái
t́nh quê hương nó lạ lùng thực Tôi chẳng rơ xuất xứ của anh.V́ làng
tôi gần như không có ruộng, người làng phải tha phương cầu thực,
nhưng nh́n anh có nhiều nét giống anh Trung kều, cao vời vợi, mái
tóc hợp thời trang.......bộ mặt trông cô hồn nhưng đẹp lăo ........Anh
tự giới thiệu h́nh như anh tên Khuê th́ phải. Gần anh tôi như có
chút ấm ḷng, như dĩ văng trở lại.....Tôi ăn với anh bữa cơm ở nhà
thằng bạn. Trong câu chuyện gợi nhớ quê hương, tôi đề cập đến vài
nhân vật , anh lên tiếng::
„À ra thế, cậu là
cháu cụ tổng đốc Nguyễn Hữu Đắc rồi , anh Trung Kều là anh ruột tớ,
thế là tớ với cậu cùng làng đấy, tha phương ngộ cố tri , tuyệt thực
….
-.“Thưa vâng, tôi gọi
cụ Nguyễn Hữu Đắc bằng bác .
Có lẽ rượu đă hơi
ngà ngà…. trong bữa cơm,anh nắm lấy tay tôi nói nho nhỏ:
Gặp cậu tớ lại nhớ
anh Trung. Ở HàNội tớ cũng làm nghề du đăng, nhưng tớ không gác
ṣng bạc như anh Trung, mà tớ làm nghề cố vấn kỹ thuật, đánh cướp ra
sao do tớ nghiên cứu rồi bày kế hoạch. V́ tớ lớn tuổi và có nhiều
kinh nghiệm, khi có bất ḥa giữa các phe nhóm th́ tớ làm công việc
giảng ḥa giữa hai bên“
Cuối
bữa ăn anh nói thực nhỏ hầu như chỉ đủ tôi nghe:
“Tớ hiện có cái bàn
đèn hút thuốc phiện của Hồ.
-Thế ra, Hồ nghiện
thuốc phiện ,sao anh ?
- Hồ nghiện quá đi
chứ, mà nghiện nặng là đằng khác
.Lúc hắn tịch đàn
em anh vồ được chứ ǵ?
-Không phải vậy mà
có trước năm 1970
-.Có ǵ làm bằng chứng
là Hồ nghiện ?
-Có chứ.....mà c̣n
là bằng chứng cụ thể là đằng khác....Này nhé. Hồ tuổi trẻ hắn hoạt động
vô cùng cực khổ,rừng thiêng nước độc, chỉ một hang Pắc Bó đủ chết rồi!.
Cậu thấy khi Hồ ra mắt năm 1945 hắn chỉ có bộ xương và, bộ râu, nước
da hắn đen xạm.và tái mét......Sốt rét rừng ra mặt. Đầu thập niên
1960 thấy hắn mặt mũi phương phi, béo tốt ra, nh́n kỹ chỉ béo ở mặt,
thịt chẩy xuống và nước da trắng nhợt, như người phù thủng......Dân
HàNội trong đó có cán bộ cao cấp cắt nghĩa rằng: Hồ bị cánh Lê Duẩn
,anh em Lê Đức Thọ cô lập , cướp hết quyền luôn cả cái bàn đèn của Hồ......thế
là Hồ đang nghiện nặng hết thuốc hút nên Hồ mất cử chỉ lanh lẹ và
cái mặt càng ngày càng ph́ ra đấy. Giết th́ chúng chưa, bằng để cho
Hồ làm bù nh́n.V́ chúng và bầy văn nô trót bơm Hồ lên trước nhân dân
và quốc tế nên Hồ đi đâu phải có Vũ Kỳ dắt là vậy“
-Anh có bàn đèn của
Hồ trong tay?
-Anh gật đầu và nói:-
dân quái mà cậu nên những caí bí hiểm , khó khăn th́ tớ lại có. Gặp
cậu đây, tớ nảy ra ư nghĩ rằng: Dẫu sao cái bàn đèn này cũng có giá
trị lịch sử, tớ với cậu lại cùng quê, cùng làng. Bây giờ cậu làm sao
kiếm cho tớ một vạn rưỡi đồng tiền Pháp, để tớ có tiền mua vé máy
bay và để lại cho vợ con môt ít tiền để nó làm vốn, buôn bán. Không
ḿnh cứ đi măi, nó cằn nhằn , lắm lúc khó chịu lắm Cũng dịp này sang
năm, chính tớ mới đủ tài nghệ mang cái bàn đèn sang đây cho cậu“
.
Anh Khuê hứa với tôi nghe chắc nịch:
-Anh em nhà tớ đối
với người trong làng không bao giờ làm cái ǵ sai quấy.!
-Đúng vậy anh,
nhưng tôi vượt biển vào Pháp năm 1976, làm nghề gác gian, có đồng
nào bỏ vào tờ báo. Tôi nghèo lắm anh ơi! Bây giờ tôi đi mượn vài
trăm c̣n khó, nói chi đến chục ngàn !
Vấn đề Hồ chết ra
sao ? c̣n là vấn đề nan giải. Cuốn sách của luật sư Nguyễn Hữu Hùng
viết :
„ Tháng 7 năm 1955,
Hồ đi Ấn Độ, Bắc Kinh và Moscou. Chuyến đi này Hồ đươc chuyên viên
thẩm mỹ Nga , giải phẫu cho Hồ có bộ mặt phúc hậu xứng đáng với vai
tṛ lănh tụ của y „
Tôi suy nghĩ về hai
giả thuyết kể trên , rồi tôi liên hệ đến lá chúc thư thứ hai của Hồ,
tôi nhớ mẩu chuyện , đến nay tôi không c̣n nhớ rơ của Bùi Tín hay
Nguyễn Hộ viết rằng : Mấy năm trước khi Hồ chết Hồ nói lẩm cẩm.
Phiên họp bộ chính trị Hồ dơ tay xin phát biểu ư kiến, đă bị Lê Duẩn
không cho nói Duẩn nói với Hồ rằng:
thôi, bác để
người khác ta nói với chứ, bác cứ nói hoài“
Tôi lẩm bẩm trong
óc, nói một ḿnh rằng : Đúng rồi, Hồ bị bao vây không thuốc phiện
hút nên thuốc phiện nó phá, cặp mắt sùm sụp, da vàng ủng như người bị
thủng, đầu óc thiếu minh mẫn, ăn nói lọang quạng, đúng là Hồ không
có thuốc để hút nên bị thuốc phiện nó quật rồi! Quyền lựa chọn để
phán quyết thuộc quyền của lịch sử , của đồng bào. Chúng tôi chỉ đưa
ra nhận định hoàn toàn của cá nhân đầy tính chất chủ quan về cái chết
của Hồ!
Một nghiên cứu khoa
học về Hồ chí Minh:
Chú ư cách đọc:
Phần chữ in nghiêng
là trích dẫn các tài liệu của đảng CSVN. Phần chữ in thẳng là phần
tŕnh bày của một nhóm tác giả.Những chữ in thẳng và tô đậm là
của người tŕnh
bày.Chúng tôi xin đổi chữ bác Hồ là chữ Hồ cho hợp với thuyết chính
danh.
IX) Chữ nghĩa, thơ
phú của Hồ chưa đầy chiếc lá đa hay Hồ nhà thơ con cóc !
„
Con cóc trong hang
Con cóc nhẩy ra
Con cóc ngồi đó
Con cóc nhẩy vô….”
Từ đó
nền văn chương của giới b́nh dân Việt Nam, có trường phái thi ca
“con cóc “. Thi đoàn này gồm có những nhà thơ cỡ Hồ, như
người
đánh cờ mà chưa sạch nước cản, như con chim chưa vỡ bụng cứt mà đ̣i
bay bổng. Rồi một ngày nhà thơ “nhớn” Hồ xuất hiện:
“ Người người thi đua
Ngành ngành thi đua
Ta nhất định thắng
Giặc nhất định thua “
Nhà
thơ “nhớn” Hồ nổi bật trong trường thi con cóc. Thường Hồ sáng tắc
theo thể thơ Đường luật. V́ thân phụ của Hồ là ông phó bảng, Hồ cũng
đă từng là môn đồ của cửa Khổng sân Tŕnh.
….nhưng
thơ Đường của Hồ đă bất chấp khuôn khổ, c̣n liêm luật đới với Hồ,
chúng như những giai cấp phản động, cần phải diệt tận gốc, trốc tận
ngọn như trong cải cách ruộng đắt của Hồ; Bài thơ thi đua của Hồ,
nếu mọi ngướ nín hơi “dặn” thêm chút nữa, th́ lập trường nhất định
thắng, được “kiên định” hơn nữa. Chẳng hạn như:
“Người người thi đua
Nhà nhà thi đua
Xóm xóm thi đua
“ Làng làng thi đua
Xă xă thi đua
Huyện huyện thi đua
Tỉnh tỉnh thi đua
Miền miền thi đua
Cả nước thi đua
Đoàn đoàn thi đua
Ngành ngành thi đua
Nghề nghề thi đua
Bó bố thi đua
Mẹ mẹ thi đua
Con con thi đua
Cháu cháu thi đua
Đời đời thi đua
Kiếp kiếp thi đua
Cả nước thi đua
Trâu trâu thi đua
Ḅ ḅ thi đua
Người , vật thi đua
……………………
Ta nhất định thắng
Giặc nhất định thua “
Hồ có
“”đức” tính như Nguyễn văn Thiệu nói:” Làm chính trị phải ĺ mới
được “. Ĺ ở đây có nghĩa là ĺ lợm. Ĺ lợm là kẻ bắt chấp danh dự
và liêm sỉ- Những hạng ngưỡi mà nhà văn Dương Thu Hương ở quốc nội
gọi là “ mặt mẹt “:” Caí bọn mắt mẹt, chúng không biết nhục hay
sao ? mà chúng cứ vác mặt lên đài vậy “.Mặt là tượng trưng cho
danh dự, nên người ta thường nói : tát vào mặt nó một cái hay đẹp
mặt chưa.V́ lỳ , Hồ không c̣n biết trời cao, đất dầy ǵ nữa……huênh
hoang phách lối về thơ con cóc của ḿnh. ĺ hơn cả Hồ là bọn
văn nô, thi nô, trong quá khứ chúng có địa vị
trong
văn đàn như: Tố Hữu, Xuân Diệu , Huy Cận,, Chế Lan Viên, Nguyễn đ́nh
Thi, Nguyễn công Hoan…….chúng đua nhau, chên lấn nhau, hết lời ca
tụng nhà thơ con cóc Hồ, đến độ, chúng bỏ cả cái cao quư nhất của
con người là liêm sỉ……chúng hết lời ca ngợi nào Bác của chúng là nhà
thơ “vĩ đại”, nhà thơ “lớn”. Tục ngữ, tuí khôn của dân tộc đă dạy
rằng :” tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy lạỉ “,Chúng ta hẳn là
không có khứu giác về thơ như Cao Bá Quát, nhưng ngửi thơ Hồ như thấ
y mùi con thuyền Nghệ An. Bọn văn nô ,chúng phần lớn là nhà thơ. Sao
chúng không nhận ra mùi thơ của Hồ.Chúng cũng đáng thương, ngày xưa
có kể nếm cứt cho nhà vua để được ḷng tin. Mang kiếp “ṛi bọ “
nên chúng chỉ biết tung hô, không bao giờ dám nói lên sự thực .
Chúng c̣n định biến thơ HồThành một thứ chuông,; mang đánh xứ người
nữa đấy !
Chúng
tôi xin dẵn chứng môt vài câu thơ củ Hồ, cùng lời b́nh luận của văn
nô, kẻo độc giả bảo v́ ghét Hồ về chính trị, ghét oan Hồ nhà thơ .
Một viện sĩ của viện ngôn ngữ Cộng Sản,trong cuốn: Học Tập Phong
Cách Ngôn Ngữ Của Chủ Tịch Hồ Chí Minh, trang 110 đến trang 114 viết,
và dẫn chứng thơ của Hồ:
“ Người trong tucũng thưởng
trung
Thu
Trăng thu, gió thu đều đượm sầu “
Đỗ
Phủ
nói :” Trăng nuí theo người về “. Bác lại nói:
“ Người ngóng về cửa sổ ngắm trăng trong
Trăng nh́ qua khe cửa ngắm nhà thơ “
Lời
b́nh của văn nô :- Chúng ta có thể dẫn nhiều thí dụ nũa,
nhưng làm thế là phân tích, chứ không phải là đọc thơ bác. Những sự
giống nhau này chỉ là giống nhau ở bên ngoài. Trong thực tế cách xử
dụng của bác là cách nh́n hiện đại là cách nh́n hiện đại của chủ
nghĩa Cộng Sản, có xử dụng thành tụu Đường thi, chứ không phải cách
nh́n của thơ Đường. Nhung chính v́ vậy mới có tứ thơ rất Đường theo
lối sang tạo chứ không phải theo lối tập cổ. Nhà thơ đường xây dựng
sự thống nhất giữa thiên nhiên và con người, trên cơ sở tính thống
nhất ấy là tiên nghiệm, không phải do chứng minh mà có, trong đó con
người ch́m hẳn vào thiên nhiên. Bác là nhà thơ cách mạng thấy sự
thống nhất giữa thiên nhiên cà con người là ở con người, con người
tạo nên sự thống nhất ấy, sự
thống
nhất ấy là do đấu tranh cách mạng mà có được chứ không phải do tiên
nghiệm. Bài vào nhà lao huyện Tĩnh Tây là môt thí dụ.
“Trong ngục tù cũ đón tù mới;
Trên trời mây tạnh đuổi mây gây
mưa
Mây gây mưa, mây tạnh tan đi hết
C̣n lại trong pḥng khách tự do “
Nh́n
bên ng̣ai là một bố cục hoàn toàn Đường thi: Con người như bang
khuâng giữa mây trời. Nhưng dưới cái vẻ quen thuộc ấy
chứa
đụng một quan hệ cách mạng: tụ do đă được thể hiện ở chỗ mây tạnh đă
đuổi mây gây mưa đi hết, bầu trời đă trong suốt…….………
Mỗi buổi sáng mặt trời mọc lên từ dỉnh nuí
Chiều cả núi nơi nao cũng đỏ rực
Chỉ v́ trước ngục co bóng đen
Mặt trời chưa chiếu đến nhà lao “
( Cảnh buổi sáng )
“ Hiện nay nhà lao hăy c̣n đên tối
Ánh sáng đă chiếu rọi tới ngay trước cửa
mặt “
( Buổi sáng )
“ Trong nhà lao giấc ngủ thực ngon lành
Một giấc ngủ mê mệt suốt mấy giờ “
( Buổi trưa)
“Đáp thuyền xuôi ḍng đi Ung Ninh
Lủng lẳng chân treo tựa h́nh phạt treo cổ”
Hay là
:
“ Làng xóm hai bên bờ sông
Thuyền câu người dánh cá lướt giữa ḍng sông”
Dân
chủ hoá ngôn ngữ cũng là chủ trương Người theo đuổi suốt đời. Để làm
cho lời nói và câu văn không xa cách nhau. Người chủ trương: trước
hết là :”Phải học cách nói của quần chúng ”Trong thơ văn của Người ,
ta gặp những lời thơ chân chất của dân gian:
“ Thấy Tây cứ chém. phứa
Thấy Nhật cứ chặt nhào “
Buffon
đă từng nói :”phong cách tức là người “đièu đó đúng. Muốn t́m hiểu
cách nói, cách viết của Hồ chủ tịch, không thể tách rời nó với lư
tưởng, đạo đức , tác phong , lối sống của Người .
Cuối cùng, để kết thúc việc phân tích những nét tiêu biểu
trong một số bài thơ của Bác.Có lẽ chúng ta cũng cần đọc thêm bài
Không Đề để biết trước khi Bác mất trên một năm:
“Đă lâu không làm bài thơ nào
Nay thử làm xem ra sao
Lục khắp giấy tờ vẫn chẳng thấy
Bỗng nghe tiếng “thắng” vút lên cao “
Phần
đánh chữ nghiêng là thơ của Hồ, và bài phân tích của Viện sỹ CSVN nó
thế đấy )
Thơ
của Hồ nó như vậy quí vị ạ, thế mà tụi văn nô định mang thơ của nhà
thơ “nhớn” Hồ đi đánh nước người đấy qúi vị . May mà LHQ không trao
gỉai nhà thơ lớn cho Hồ!,Thơ là bằng chứng cụ về văn chương
chữ nghĩa của Hồ để mọi người đều thấy. Bản chúc thư đă được ông o
bế, gọt rũa, thêm bớt; chau chuốt...... đem hết khả năng văn hoá của
người 79 tuổi, viết bằng tiếng mẹ đẻ và được sửa đi sửa lại, liên
tục trong 5 năm , mỗi năm ông sửa lại một lần, được hoàn tất năm
1969, năm Hồ chết.
„
Trong mấy năm chuẩn bị văn kiện tuyệt mật này, bác Hồ chỉ giao cho
đồng chí thư kư riêng của ḿnh là Vũ Kỳ giữ ǵn. Cứ đến tháng 5 của
những năm c̣n lại. Bác Hồ lại sửa chữa và viết thêm“
( Bác Hồ viết hồi kư- Vũ Kỳ )
Điều
ngạc nhiên đến sững sờ, ai có thể nghi ngờ một người 79 tuổi, viết
bằng tiếng mẹ đẻ mà bài viết của hắn sai văn phạm đến độ thê thảm
như vậy không ? - Khỏang một nửa trang giấy học tṛ mà sai tới 14
lỗi chính tả, trong đó có những câu vô cùng nghiêm trọng. Ta nhớ
rằng khi ta học lớp tiểu học, thày và cô giáo đă nhắc nhở nhiều lần,
đôi khi bị trừng phạt nặng nề để suốt đời ta không quên, không tái
phạm rằng : những chữ i ngắn e, ê....bao giờ cũng phải đi liền với
chữ ngh.......như nghi, nghe, như nghề.......như xă hôị chủ nghĩa
mà Hồ viết là xă hội chủ ngĩa, dân chủ ,Hồ viết là zân chủ….; khiến
tôi có ư nghĩ rằng những năm học tiểu học Hồ không được học hành
nghiêm túc! Xét văn phong của Hồ có ai trong chúng ta tin đươc rằng:
tác giả bức di chúc mà cách đây gần nửa thế kỷ có thể là người mang
bút hiệu Nguyễn Ái Quốc văn phong lưu loát , sắc bén, kiến thức uyên
thâm......... đă chinh phục giới trí thức Pháp và dư luận ở thử đô
Paris .....? Đọc bản di chúc
của Hồ,
tôi nảy ra hai nhận định:Túi khôn của dân tộc đă dạy rằng : Tốt đep
khoe ra ,xấu xa đậy lại ,Dù sao đi nữa, cũng đă ngồi trên
Thơ
của Hồ như quí vị đă thấy, quả Hồ „xứng“ là nhà thơ Con Cóc. Thế mà
Hồ ngồi trên ghế chủ tịch của một nước có gần 5000 văn hiến, lại
kiêm chủ tịch một đảng lớn đang cầm quyền, không lẽ Hồ không đủ
tŕnh độ nhận lá chúc thư đầy lỗi chính tả của ḿnh, ngay người
học tṛ lớp đệ thất ngày nay cũng không viết tồi tệ như vậy, cùng
những bài thơ con cóc của Hồ. Có lẽ ,tác giả bức di chúc và những
bài thơ con cóc của Hồ minh chứng hùng hôn rằng: Hồ không có tŕnh
độ văn hoá nên viết lách mới viết như vậy, hay bọn ếch nhái văn nô
xa xả ca vang văn tài của lănh tụ, khiến Hồ bị nhuốm tuyên truyền
của lũ ếch nhái nên Hồ trưởng giả là thực !.Hồ có lẽ là người thiếu
văn hóa! Chúng tôi xin đẫn chứng:– Các lănh tụ Cộng sản như: Lénine,
Staline, Mao Trạch Đông , Lưu thiếu Kỳ.......họ đều có tác phẩm về
chủ nghĩa Marx. Dù họ viết hay người khác viết; Riêng Hồ không có
tác phẩm nào mang tính chất nghiên cứu về học thuyết Marx cả ?Người
ta chỉ nghe Hồ kể hay bọn văn nô khoe: Hồ viết khá nhiều báo Pháp
thời kỳ từ 1921 đến 1923 với bút hiệu Nguyẽn Ái Quốc. Nhưng tới nay
mọi người đều quá rơ: bút hiệu Nguyễn Ái Quốc là của các ông Phan
văn Trường, Nguyễn thế Truyền , Nguyễn An Ninh viết. Hồ chỉ là kẻ
tiếm danh, mạo nhận! - Những năm đầu kháng chiến chống Pháp, trang
trong ( trang 2 ) báo Nhân Dân có một mục nhỏ, đóng khung, kư tên
CB. Bọn cán bộ diễn giải rằng: CB là của Bác, trong đó CB chuyên
viết về những công việc thực tế, đời sống hàng ngày của một nông
dân như: bón phân , ủ phân , trồng khoai ,tưới cây….. Những nhà lănh
đạo, những nhà trí thức tầm cỡ Nguyễn Ái Quốc, thường ưa viết những
vấn đề về lư thuyết, lư luận hay chỉ đạo. Nếu không phải là những
cuốn sách, th́ ít ra cũng phải những bài dài nhiều trang giấy về lư
luận ,về chính trị , kinh tế , quân sự. Như chúng ta đă biết một vấn
đề đă có sẵn trong óc, thể hiện những nhận định ấy trên giấy trắng
mực đen đ̣i hỏi người viết phải có tŕnh độ văn hoá và kỹ thuật .
Người học tṛ lớp 12, nhiều năm mài đũng quần trên ghế nhà trường đă
có tŕnh độ,nên nhận thức , suy luận , phán đoán lẹ. Người học sinh
lớp nhất tiểu học , đi thi phải viết bài luận mô tả, thi Trung Học
phải làm bài nghị luận , đến tú tài một , phải chọn một trong hai đề
là nghị luận hay văn chương. Tất nhiên người học tṛ tú tài không
c̣n hay c̣n rất ít lỗi chính tả. Khi qua cửa ải tú tài ̀I, người học
sinh không c̣n gặp khó khăn diễn tả tư tưởng đă có trong đầu óc ra
giấy trắng mực đen.. Có lẽ Hồ Hồ biết ḿnh yếu kém về mặt vă hoá nên
viết sách hay đọc những bài diễn văn dài, ta chỉ thấy ở Trường Chinh,
Phạm văn Đồng hay Vơ Nguyên Giáp, là những người Cộng sản có
học.Thăm viếng chỗ này chỗ kia Hồ chỉ khai thác , kích động của một
người nhiều kinh nghiệm sống.Ngày nay người ta cho rằng: cuốn „
Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch „ của Trần dân
Tiên ,bút hiệu của Hồ. Nếu quả đúng sự thực th́ cuốn săch ấy Hồ phải
có người nhuận sắc hay viết lại như Nguyễn thế Truyền phải dày công
sửa hay viết lại từng đoạn cuốn „ lên án chế độ thực dân Pháp“ của
Hồ trước khi đưa xuất bản. V́ văn phong của Hồ có lẽ không phải văn
phong Trần Dân Tiên . Cuộc đời Hồ dày đây mai đó, cái nhà tù luôn
luôn hiện lên sừng sững ở trước mặt và trong giấc ngủ. Trong hoàn
cảnh đó Hồ làm sao tĩnh tâm để tự học, tự nghiên cứu cho được.Bản di
chúc của viết đi sửa lại nhiều lần ở những năm cuối đời Hồ, nó vẫn ở
tŕnh độ yếu kém của một học sinh đệ thất trung học nên Hồ rất
thiếu về khả năng văn hoá Những người học hành giang dở năm thứ
nhất trung học, khi vào trường tranh đấu họ được trang bị bởi những
danh từ triết học của triết lư duy vật : Vạn vật mâu thuẫn , vạn vật
biến đổi, quy luật tiến hóa của lịch sử nhân loại, huỷ thể của hủy
thể, biện chứng pháp duy vật, hạ tầng cơ sở và thượng tầng kiến trúc......Họ
thiếu kiến thức để nhận định và không có khả năng tiêu thụ những
điều ḿnh học hỏi .....Họ tưởng ḿnh lớn mạnh, một sớm ,một chiều
như Phù Đổng Thiên vương ...... Thực sự ,họ trở thành những người
định kiến: với họ không thể có ǵ hơn được học thuyết duy vật....như
trường hợp giáo sư Trương Tửu Nguyễn Bách Khoa chẳng hạn. Ông được
vơ trang mấy thế vơ của duy vật- ông sử dụng nó như ánh sáng soi
đường, để phê b́nh chuyện Kiều, nay Nguyễn Bách Khoa đọc lại tác
phẩm cũ của ḿnh, thời chủ nghĩa duy vật mới du nhập Việt Nam, chắc
ông không khỏi ngượng ngùng, V́ những lời đao to búa lớn , vơ đoán
của ḿnh khi tập tễnh bước vào duy vật! Giới sinh viên Hà Nội , rỉ
tai nhau về chuyện giáo sư Trần Đức Thảo, trước khi từ Pháp về núi
rừng Việt Nam tham dự kháng chiến, ông tuyên bố: „ Tôi-trở về
Việt Nam hướng dẫn các đồng chí trong chính phủ và trung ương đảng,
nghiên cứu triết lư duy vật „ Tôi học Triết giáo sư Trần đức
Thảo một thời, nhưng giảng đường trường đại học Hà Nội , xây cất từ
thời Pháp thuộc, rộng lớn mênh mông, chưa khoảng 3,4 trăm người, làm
sao tôi hói thày câu hỏi tế nhị kể trên.......Thờ́ gian giữa thập
niên 80, nghe tin giáo sư Thảo sang Pháp, thắc mắc của tôi từ lâu có
dịp sống lại. Tôi t́m gặp thày cho được. Tôi mang theo hai hộp
farmaton biếu thày, thày Thảo từ trên gác bê xuống một khay, có một
chén cơm, một chén nước mắm, một quả trứng luộc. Giáo sư khoẻ mạnh,
nhưng ông đă mất nét tinh anh của những năm đầu khi ông từ chiến khu
về đại học Hà Nội . Tôi kể lai lịch học ông ở đâu, thời gian nào ?Khung
cảnh của trường Đặi học Hà Nội và hỏi thăm một số thày cũ của tôi,
là giáo sư bạn của ông.......Thày Thảo gật gù như nhớ lại dĩ văng.....Tôi
biếu thày hai hộp farmaton th́ ông xua tay từ chối quyết liệt :
„
C̣n nhớ đến thăm thày là tốt lắm rồi. Về vật chất thày đầy đủ, không
thiếu thứ ǵ. Lần sau tới thăm thày mang theo hai trai nước éviande
nhỏ, thày tṛ ḿnh mỗi người một trai, ta ra vườn
Luxembourg nói chuyện vừa mát vừa ngắm cảnh đẹp „
Ghế
đá công viên Luxembourg? một buổi chiều, tôi thưa với thày về một
thắc mắc từ lâu chưa được giải đáp. Thày Thảo ừ ừ trong miệng , gật
gật cái đầu một lúc rồi nói:
„
Nội dung câu chuyện th́ gần như thế, c̣n ngôn ngữ th́ không phải vậy.
Khi tôi về đến chiến khu trong rừng nuí Bắc Việt , mấy ngày sau tôi
được hướng dẫn tới chào các đồng chí lănh đạo đảng và nhà nước. Tôi
không gặp cụ Hồ mà gặp các ông Trường Chinh, Phạm văn Đồng , Vơ
nguyên Giáp. Cuối buổi họp măt ông Trường Chinh hỏi tôi:Giáo sư về
giúp kháng chiến là điều tốt nhưng bây giờ Giáo sư bắt tay vào công
việc ǵ để chúng tôi sắp xếp“
„. -Tôi
từ khi đến Paris, để hết th́ giờ hết thời gian nghiên cứu học thuyết
Mác, tôi về nước để có thể nếu cần, cùng quí vị nghiên cứu học
thuyết Mác một cách sâu rộng“
Rồi
ông nh́n thẳng vào mặt tôi ông nói:
„- Anh
có biết tại sao thày nói thế là từ tâm của thày. V́ thày thấy rằng:
thời kỳ 1920 Paris bán những loại sách nhỏ, loại sách bỏ túi, viết
về học thuyết Mác một cách sơ đẳng . Các nhà trí thức , nhà báo đọc
ngấu nghiến vôị vàng nên đâu có lănh hôi được yếu tính cốt tủy của
Mác. Thái độ nghiên cứu học thuyết Mác của họ chẳng khác nào, chúng
ta ở Việt Nam, nhà chúng ta ở gần chùa, ta thấy sư ăn chay , quần áo
nâu sồng, đời sống khổ hạnh......rồi ta chủ quan khoe rằng: nhà tôi
bên cạnh chùa, tôi biết rơ Phật giáo. Thực chúng ta chỉ mớí đến cổng
chùa, chứ chưa biết ǵ về triết lư của đức Phật ….loại sách tóm tắt
đơn giản v ê triết l ư duy vật du nhập vào Việt Nam cuối thập niên
30, các nhà trí thức các nhà cách mạng Việt Nam đă đọc nó với thái
độ không thận trọng, hời hợt…..chưa kể những người ít học, tŕnh độ
thấp kém nên hiểu sai lầm nó !“
À ra
thế, quả là sự việc đồn đại thường có tính chính xác, nhưng ngôn ngữ
nói về sự việc thường thiếu chính xác. Tôi nghĩ như vậy mà không
thưa với thày Thảo. Tôi nghĩ rằng : Trường Chinh, Phạm văn Đồng , Vơ
Nguyên Giáp giờ họ là những người lănh đạo, đảng và nhà nước nên họ
tưởng họ là « đỉnh cao trí tuệ của loài ngừơi rồi " th́ những lời
của thạc sĩ Thảo, dù ông có nói « từ tâm » của ông , có thể gây cho
họ sự ác cảm hay ngộ nhận chăng ? Giờ đây bên tai tôi văng vẳng lời
giới thiệu sinh viên khi ông từ kháng chiến về dạy đại học HàNội :
« Giáo
sư Trần đức Thảo đă bước lên đỉnh ngọn núi cao của Triết học duy tâm
và ông đă bước một bước sang dỉnh cao của triết học duy vật «
( Lời giới thiệu của Trần Văn Giàu )
. Từ
đỉnh cao của ngọn núi duy vật, giáo sư Trần đức Thảo đủ khả năng
phán xét những anh tập tễnh ở chân núi duy vật - họ chẳng khác nào
một người ở gần chùa, biết sinh hoạt của nhà sư mà khoe rằng : tôi
biết triết lư của Phật giáo ? Trần Dân Tiên ,bút hiệu mạo danh của
Hồ trong tác phẩm : « Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ
tịch » th́ chính Hồ đă thú nhận về khả năng quá yếu kém của ḿnh:
«
Người ta thảo luận rất sôi nổi. Chiều nào cũng thảo luận. Người ta
thảo luận trước buổi họp, trong buổi họp và sau buổi họp. Thật là
những buổi thảo luận không ngừng, đôi khi rất kịch liệt. Từng gia
đ́nh đi dự mít tinh và tham gia các buổi thảo luận. Đàn bà không
kém ǵ đàn ông. Có khi cha không đồng ư với con,
chồng
không đồng ư với vợ . »
Rô Đơ
làm thư kư cho đại hội hỏi ông Hồ:
-«
Đồng chí, bây giờ đồng chí hiểu tại sao ở Paris, chúng tôi đă bàn
căi nhiều như thế rồi chứ ? -Không, chưa hiểu thật đâu.-Thế th́ tại
sao đồng chí lại bỏ phiếu cho đệ tam quốc tế ?- Rất đơn giản. tôi
không hiểu chị nói thế nào là chiến lược , chiến thuật, vô sản và
nhiều điểm khác. Nhưng tôi rơ một điều, đệ tam quốc tế rất chú ư vấn
đề giải phóng thuộc dịa. Đệ tam quốc tế nói sẽ giúp đỡ các dân tộc
bị áp bức giành lại tự do và độc lập của họ. C̣n đệ nhị quốc tế
không hề nhắc đến vận mạng các thuộc địa ; V́ vậy tôi đă bỏ phiếu
tán thành đệ tam quốc tế «
Độc
giả đă thấy rơ như ban ngày : Một anh học tṛ mới học đệ thất như
Hồ th́ đâu có óc lư luận , phán đoán để lựa chọn vấn đề trừu tượng
của triết học. Chiến thuật và chiến lược Hồ c̣n chưa hiểu, nói gí
đến những ngôn ngữ trừu tượng. Quả như Hồ đă thú nhận ông không hiểu
ǵ cả, ông ngồi trong đại hội mà tưởng như vịt nghe sấm, thế mà ông
bỏ phiếu cho đệ tam quốc tế. Chỉ v́ lư do đơn giản đệ tam quốc tế (
hưá cuội ) hỗ trợ cho các dân tộc nhược tiểu bị áp bức giành độc lập.
Quả là:« Một bước sa chân muôn thuở hận Muốn quay đầu lại đă trăm
năm «Ông Hồ đâu có biết đệ tam quốc tế do Lénine thành lập từ năm
1919, với chiến lược đưa ra khẩu hiệu ( nhằm lừa bịp) giúp các dân
tộc nhược tiểu và thuộc đia giành lại độc lập. Đó chỉ là chiêu bài
để lợi dụng các nhà cách mạng của các dân tộc nhược tiểu và thuộc
địa ? Sự thực CS Nga không giúp nước nào hết, mà nước Nga chỉ duơng
cạm bẫy để người ta vui vẻ tự đút đầu vào cạm bẫy của Nga.! Từ lâu
tôi vẫn băn khoăn tự hỏi, một người làm thơ vịnh Kiều thường thấy
rắt nhiều nơi đồng ruộng, nhưng thi ca của họ chỉ là thơ con cóc.
C̣n thi văn của Hồ không thể hơn trường phái thơ con cóc. Văn của Hồ
ta đều đă thấy : di chúc ông viết được ông sửa đi sửa lại 5 lần, tới
khi ông chết ở tuổi 79, thế mà chỉ độ nửa trang giấy học tṛ, tới 14
lỗi chính tả …… Thơ văn viết lách của Hồ như thế mà căn cứ vào đâu
mà cơ quan Liên hiệp quốc ghi tên dự giải cho Hồ ? Chẳng lẽ Liên
Hiệp Quốc không biết hay sao ? - Nếu quả như thế mang danh Liên hiệp
Quốc lại nhắm mắt làm bậy th́ c̣n ǵ uy tín Liên Hiệp Quốc ! ! ! Mấy
năm gần đây một người bạn kể tôi nghe môt câu chuyện, khiến tôi như
bừng tỉnh – à ra thế ! tôi mới hiểu rơ uyên nguyên, lư do tại sao
Hồ được ghi tên dự giải cơ quan văn hoá Liên hiệp quốc. Xin quư vị
lưu ư việc dự giải với việc trúng giải và việc dự giải nó cũng như
việc dự thi với việc trúng tuyển nó hoàn toàn khác nhau. Thế mà tụi
văn nô đă om ṣm, khua chân múa tay, viết lách huênh hoang như bác
của chúng đă lănh giải rồi ! Câu chuyện nực cười như sau :Thời Hồ
được dự giải, giám đốc cơ quan văn hoá Liên Hiệp Quốc giám đốc là
anh Tây đen. Anh Tây đen có người anh ruột đăng lính Lê Dương ,
trong đoàn quân viễn chinh của Pháp, khi Pháp trở lại Việt Nam xâm
chiếm lần thứ hai, anh lính Lê Dương có mặt tại chiến trường Việt
Nam. Anh lấy được cô vợ người Việt vừa đẹp người vừa đẹp nết. Hiệp
định đ́nh chiến Geneve anh được giải ngũ, anh mang theo cô vợ Việt
về cố hương Phi Châu. Người đàn bà Việt bé nhỏ, sinh sắn, nhất là
cái nết đảm đang của cô đă chinh phục đựợc dư luận nhà chồng và ông
Tây đen giám đốc em chồng đă mơ ước trong đầu làm sao phải lấy được
người vợ Việt Nam. Thời anh làm giám đốc cơ quan văn hoá liên hiệp
quốc, phụ tá cho anh là người Việt Nam, một người nhiều bàng cấp.
Gần ông giám đốc, anh bắt mạch được mơ ước của. ông. Anh đưa ông về
Sàig̣n cho biết mơ ước của ông giám đốc. Việt cộng đă cung ứng cho
hai anh nhiều gái đẹp để lấy cớ là đi công tác, nhưng thực sự là để
chơi gái. Khi tiếng ăn đă lọt vào miệng rồi, chúng mới đề nghị ông
giám đốc cho Hồ ghi tên dự giải nhà văn hoá lớn, nhà thơ lớn của LHQ
thế là anh Tây đen làm theo ư của chúng. Người Việt tỵ nạn trên toàn
thế giới biết được việc này, đă đồng loạt xuống đường tố cáo trước
dư luận thế ǵới những chính sách tay c̣n đẫm máu và cái dốt của
nhà thơ con cóc Hồ….Người Việt ở Paris đă xuống đường đưa bằng chứng
của tên sát nhân ghê tởm Hồ ….Giáo sư Lê Hữu Mục một người uyên thâm
chử nôm đă vạch trần tố cáo Hồ : tập thơ trong tù của Hồ chỉ là
những bài thơ Hồ ăn cắp của một người bạn tù Trung Hoa. Trước những
bằng chứng hiển nhiên, cụ thể LHQ không c̣n cách ǵ để trao giải
thưởng của LHQ cho Hồ. Trước sự thực bọn ếch nhái văn nô chúng dều
gục mặt và câm miệng hến!- Ông giám đốc và anh phụ tá người Việt của
ông giám đốc được Cộng Sản môi giới cho hai nữ đồng chí trẻ đẹp làm
vợ . Nhưng cả hai đều mất chức!À ra thế đấy !
Các cụ
ngày xưa, làm ruộng thường hay ngâm vịnh kiều, nhưng v́ ít học, lời
thơ không vần, không diệu , không niêm, chẳng luật, nó ngớ ngẩn như
thơ con cóc vậy. Từ hai câu kiều của Nguyễn Du dể mỉa mai sức mạnh
đổi trắng, thay đen của đồng tiền:
« Trong
tay đă sẵn đồng tiền
Dù
ḷng đổi trắng thay đen khó ǵ “
Hồ đă
biến hai câu thơ trong Kiều một cách ngớ ngẩn, không vần không điệu
đối với thực dân Pháp và phát xít Nhật:
“ Trong tay đă sẵn súng rồi
Quyết tâm đeánh Nhật đánh Tây mới đành”
Trong
chuyện Kiều Nguyễn Du viết:
« Mụ càng chuốt lục tô hồng
Máu tham hễ thấy hơi đồng th́ mê «
Nhà thơ con cóc Hồ
đă vịnh hai câu Kiều thành những câu bất chấp vần điệu:
« Trái đạo đức khinh mẹ cha
Máu tham hễ thấy đô la th́ mê »
Nguyễn Du đă viết
hai câu thơ đầy đủ vần , diệu , ngắn , gọn mà gợi cảm :
Bâng khuâng nhớ cảnh nhớ người
Nhớ nơi kỳ ngộ bồi hồi chân
đi »
Khi nhà thơ hồ mượn
cốt của hai câu Kiều để d́ễn tả th́ cả vần lẫn điệu đều biến mất ,
như thế hẳn là đau ḷng cho Nguyễn Du :
« Bâng khuâng muốn ở muốn về
Đem lời vàng đá đền ngh́ công nông «
Gửi cho tuổi trẻ
nhân dịp Xuân, nhà thơ Hồ đă viết như sau : không biết nó là thơ
hay là văn – không, thơ nhưng của Hồ:
« Một năm khởi đầu mùa xuân
Một đời người khởi từ tuổi trẻ
Tuổi trẻ là muà Xuân của xă hội «
Trong Ngục Trung
Thư lác đác những bài thơ « con cóc « hẳn là chỉ có ở Hồ. Nó không
giống ḍng thơ của bất cứ thi sĩ nào cổ kim mà nó phảng phất hồn thơ
tả chân của thi sĩ Trần Văn Hương khi ông cũng ngồi tù như Hồ : « Ngồi
tù găi háng giái lăn tăn » « Những năm cào tuyết bên xứ lạnh Ăng
Lê, nhà thơ trẻ Hồ đă viết thư cho cụ Phan đang ở Paris, trong đó có
hai câu được gọi là thơ của Hồ :
« Thế giới đang nổ tiếng đùng đùng
Phải có kiên gan mới gọi hùng «
Phạm Hữu.
Mặt thực của Hồ
Kỳ ‒
1
‒ 2
‒ 3 ‒
4 ‒ 5 ‒ 6
‒
|