NÊN TRÁCH
M̀NH, ĐỪNG TRÁCH NGƯỜI VÀ CHỚ NÊN CẮN XÉ LẪN NHAU NHƯ LOÀI NGHIỆT
SÚC!
Từ khi mới bước
chân vào đời, giữa thời loạn lạc, luân lư đảo điên, t́nh người bị
soi ṃn v́ miếng ăn, tôi đă theo chân các bậc đàn anh trên trường
văn trận bút, noi gương các đấng tiền nhân quân tử phát tâm thệ
nguyện” mài bút thành gươm”, để chiến đấu cho lư tưởng phục
vụ quê hương, dân tộc.
Nay, tuổi đă
già, tuy mục đích chưa đạt, nhưng lư tưởng trong tâm năo tôi vẫn
ngày càng thêm vững chắc như gốc cây đại thụ. Không một chướng ngại,
không một quyền lực nào có thể moi cái lư tưởng ấy ra khỏi tim tôi.
Nó đă trở nên một báu vật thiêng liêng của riêng tôi, cả đời ấp ủ,
khi chết mang theo.
Theo chiều dài
của cuộc đời từng trải dọc ngang, tai tôi đă từng nghe, mắt tôi đă
từng thấy nhiều kẻ tiểu nhân, trí đoản, cả đời chẳng làm nên tích sự
ǵ, nhưng cho đến giờ phút này, sống nơi yên ổn nhất về mọi mặt an
ninh và cơm áo, nhất là hoàn toàn khuất bóng quân thù, vẫn thường
kiêu căng, lớn tiếng khoe khoang ”ANH HÙNG DIỆT CỘNG”( sic!) vô song,
lập công trạng đánh giặc giữ nước cho 25 triệu dân miền Nam. Thậm
chí có một số thằng thuộc loại ”chó nhảy bàn độc”, tiêu biểu rất cụ
thể là đám ngũ quỷ nghiệt súc: Tuấn Phan, Aladin Nguyen, Trương Minh
Ḥa, Trần Thanh, Hứa Vạng Thọ ( bản tin Paris)...c̣n tỏ ra mơ ngủ,
dai dẳng chống Cộng cuối mùa, bằng cách chụp nón cối bừa băi trên
các NET.
Bọn nghiệt súc,
ngu si này đă mù quáng, tối tăm đến độ ”KHÔNG BIẾT TRONG CUỘC CHIẾN
ĐẤU CHỐNG CỘNG SUỐT 30 NĂM DÀI, TỪ NĂM 1945 ĐẾN NĂM 1975, PHE NGƯỜI
VIỆT QUỐC GIA, CHỈ TOÀN THUA TO ĐẾN ĐẠI THẢM BẠI, MẶC DÙ LÚC NÀO
CŨNG VẪN ĐƯỢC QUÂN ĐỒNG MINH PHÁP- MỸ YỂM TRỢ SUNG TÚC MỌI MẶT!”
Này nhé: Chiến
đấu anh dũng vô song để bảo vệ đồng bào mà tháng 10, năm 1954, quân
CS đă kéo vào Hà Nội tiếp thu một nửa giang sơn. Sự kiện lịch sử này
chứng minh chính nghĩa QG đă đại bại cả 2 mặt chính trị lẫn quân sự,
tức trên chiến trường lẫn hội trường!
Sau năm 1954,
với sự yểm trợ dồi dào và hùng hậu của Mỹ với nửa triệu quân đồng
minh Tây phương, kéo dài suốt 21 năm ( từ 1955-1975) phân nửa giang
sơn miền Nam cũng đă bị quân CS xâm lăng dễ dàng trong ṿng một
tháng trời. Nhiều căn cứ đồn trú chưa thấy mặt địch quân, các tướng
tá đă vội vứt bỏ vơ khí, cởi hết quân phục, chỉ c̣n mang trên người
cái quần xà lỏn, rùng rùng kéo nhau bỏ chạy thục mạng. H́nh ảnh thảm
bại kết thúc cuộc nội chiến Quốc-Cộng của miền Nam năm 75, chẳng
những đă thê lương mà c̣n thấm đẫm mùi nhục nhă vô bờ bến trong lịch
sử chiến tranh của nhân loại, thiết tưởng kẻ có lương tri , biết tự
sỉ nhục sẽ không bao giờ c̣n dám huênh hoang, kiêu hănh là ” CHIẾN
SĨ ANH HÙNG CHỐNG CỘNG” nữa, mà chỉ nên im lặng lập chí, âm thầm ”
nằm gai nếm mật”, nghiên cứu, rút kinh nghiệm thất bại sau mấy chục
năm hy sinh xương máu và tài nguyên dân tộc.Trong trường hợp này,
theo tôi, câu châm ngôn vô cùng phổ cập trong dân gian khắp thế giới
” thất bại là mẹ đẻ của thành công” rất thích đáng cho những người
đă từng cầm súng chiến đấu với địch quân, nhất là các giới cầm quyền
lănh đạo của miền Nam phải đặc biệt nghiên cứu và thực hiện. Trước
hết không một ai được phép tỏ ra là những đứa trẻ con bịnh hoạn, hay
khóc nhè, để đổ thừa và ăn vạ đồng minh cách gàn dở, ẩm ương. ”Tiên
trách kỷ, hậu trách nhân”, trước khi chúng ta đổ vạ cho đồng minh
phản bội, chúng ta hăy b́nh tâm tự xét ḿnh trong quá tŕnh liên
minh chống Cộng với Mỹ và đồng minh, chúng ta đă tỏ ra xứng đáng
phần nào hay không? Hoặc chỉ là một lũ mèo mướp ăn hại đái nát, bắt
chuột không hay lại hay ỉa bếp ?... Nếu bạn nào không hài ḷng lắm
về ư kiến này, xin bạn hăy nh́n sang đất nước Nam Hàn mà soi gương
và tự hỏi ḿnh:” Tại sao đến tận giờ phút này quân đội Mỹ vẫn tiếp
tục duy tŕ tiền đồn chống Cộng và sẵn sàng bảo vệ lằn ranh Bàn Môn
Điếm bằng mọi giá, dù áp lực của Trung Cộng và Bắc Hàn luôn luôn
nặng nề, căng thẳng?”.
Chỉ cần tự hỏi
một câu ấy thôi, dù người nào mang trong đầu cả một khối tư tưởng ”
BÀI MỸ” chí tử cũng phản nhận ra nguyên nhân cốt lơi tiềm ẩn sâu xa
trong vấn đề ” MỸ BỎ RƠI VNCH”. Nhất là những cựu quân nhân hiện
đang được nước Mỹ và dân tộc Mỹ bao dung, cưu mang rộng răi trên đất
nước họ, song hằng ngày vẫn cứ ngoác mồm ra chửi Mỹ phản bội, bỏ rơi
đồng minh, mà không biết hổ thẹn tự đặt ḿnh vào vị thế người Mỹ .
Trong suốt 10 năm trời dân tộc Mỹ đă hy sinh xương máu hàng vạn
thanh niên ngoài chiến trường, bỏ tiền ra nuôi dưỡng cả một nửa dân
tộc miền Nam VN, để cho bọn tướng lănh bất tài , đầu cơ chiến tranh,
tha hồ rút rỉa ngân sách, và tham nhũng , hối lộ.
Một bằng chứng
hiển nhiên tỏ rơ thực chất không có ư chí, không quyết tâm sống chết
chống Cộng, bất tài, thiếu khả năng lănh đạo của giới cầm quyền cao
cấp miền Nam VN. Kể từ đầu cuộc chiến, khoảng năm 1946 cho đến năm
1973, khi quân đội Pháp và đồng minh Mỹ c̣n ở VN th́ miền nam VN c̣n
tồn tại. Nhưng sau khi nửa triệu quân đồng minh Mỹ vừa rút ra khỏi
miền Nam, th́ miền Nam chẳng khác nào thằng què bị mất chiếc nạng gỗ,
lập tức lăn đùng , té ngửa, nằm chờ lũ kên kên miền Bắc đến xả thịt
cách dễ dàng như chơi!
BẢN NĂNG ĐĂ
LỘ RA BẰNG HÀNH ĐỘNG, LÀM SAO CĂI CHỐI?
Ấy thế mà chỉ
vài năm sau sống yên ổn trên đất Mỹ, đám tướng tá bại tẩu no ăn ấm
cật, lại tiếp tục trổ ngón lường gạt lưu manh cố hữu, tụ tập một dúm
tàn quân (CHÚ Ư: tôi không vơ đũa cả nắm đâu nhé!), gốc kiêu binh,
biến thành thổ phỉ, lập nên một tổ chức ”KHÁNG CHIẾN BỊP”, để lường
gạt và trấn lột tiền bạc hàng chục triệu Đô La của quần chúng tị nạn
hải ngoại.
Sau hai lần
chính nghĩa QG đă đại thảm bại đến trắng tay trước quân CS phi nhân,
bây giờ nếu chính nghĩa QG c̣n sót lại chút nào trong ḷng người VN
yêu nước tị nạn ở hải ngoại, th́ đến vố lường gạt trắng trợn không
tiền khoáng hậu của bọn Mặt Trận KC HCM đă bị rách bươm thêm, xem
chẳng khác nào tàu lá chuối sau khi trải qua mấy trận cuồng phong,
băo tố kinh thiên động địa. Nhưng, thương thay chút niềm tin tả tơi
thê thảm ấy, ( lẩy Kiều: Niềm tin c̣n một chút này, chẳng ǵn cho
kỹ lại dày cho tan!) cuối cùng đă bị chính những đấng tướng tá
anh hùng chống Cộng nổi danh của miền Nam như: Linh Quang Viên,
Nguyễn Văn Toàn, Tôn Thất Đính, Lâm Ngươn Tánh, Nguyễn Văn Hinh...
quét sạch bách, đến mức bị phá sản hoàn toàn do các chánh phủ Ma,
như chánh phủ Chú Chánh!
Tuy vậy, vẫn
chưa đủ! Sau khi đám tướng, tá bại tẩu biến chất thành thổ phỉ ở
khắp nơi hải ngoại đă bị lộ tẩy bịp, cháy tiêu hết rồi, ai cũng
tưởng từ nay người Việt tị nạn hải ngoại sẽ được yên thân trong cuộc
sống lưu vong nơi đất khách quê người. Nhưng có ngờ đâu trong đám
tàn quân, biến thành thổ phỉ ấy vẫn c̣n ẩn nấp một số tép riu,vô
danh tiểu tốt lợi dụng các NET , trổ ngón nghề cũ mà bọn sư phụ lưu
manh đă truyền lại là: đội lốt kiêu binh và đóng vai kiêu tăng... tố
cáo CS, chụp nón cối vung vít để tiếp tục khủng bố tinh thần quần
chúng.
NGHIỆT SÚC
TUẤN PHAN, MỘT DẤU HIỆU BÁO TRƯỚC
NGÀY PHÁ SẢN
TINH THẦN CHỐNG CỘNG Ở HẢI NGOẠI
Bọn nghiệt súc
này bây giờ ở hải ngoại kể ra nhiều lắm. Nhưng điển h́nh nhất vẫn là
bọn ngũ quỉ nghiệt súc mà tôi đă nêu đích danh trên. Riêng thằng
nghiệt súc Tuấn Phan, theo tôi, trong các bài nó đă phóng lên các
NET, có tính cách tiêu biểu nhất, v́ gồm đủ hết mọi thứ cực kỳ tương
phản của một thằng lưu manh, xỏ lá , côn đồ, lỗ măng, gian ác , gốc
con nhà lâu la trộm cướp trong ĐẢNG CƯỚP ĐINH khét tiếng ở miền Tây
Nam Bộ. Nhưng thằng này muốn dấu nhẹm tông tích, mượn màu tu hành
”CƯ SĨ TẠI GIA” của PGHH, núp dưới danh nghĩa cựu sĩ quan CTCT/ VNCH,
để dễ dàng qui chụp và lớn tiếng chửi bới, nhục mạ thiên hạ, trong
đó có sự trả thù riêng. Xét kỹ về hành vi ” chống Cộng ”(
không kể tŕnh độ học vấn, và khả năng viết lách) có tính cách
CỰC KỲ PHẢN ĐỘNG, và MỘT MẶT HAI L̉NG ( DOUBLE MORAL)
của thằng nghiệt súc Tuấn Phan và đồng bọn Aladin Nguyen, Trương
Minh Ḥa, Trần Thanh, Hứa Vạng Thọ...( bản tin Paris) , tôi thấy bọn
vô danh tiểu tốt này không khác với thằng LÊ TẤT ĐIỀU ( bút hiệu
Kiều Phong) bao nhiêu. Trong khi viết lách đểu cáng trên báo với bút
hiệu Kiều Phong, thằng Lê Tất Điều đă tỏ ra là một thứ ”Cà Cuống
chết đến đít c̣n cay!”,,một thằng cựu quân nhân ”CHỐNG CỘNG HUNG
HĂNG CHÍ TỬ ” bao nhiêu , th́ than ôi, sự thực về tinh thần nhập ngũ
ṭng quân của nó lại khiến cho chúng ta cảm thấy đáng ghê tởm bấy
nhiêu. Trong một tác phẩm nhỏ đă xuất bản ở Mỹ sau năm 1975, tên
Kiều Phong Lê Tất Điều đă tự thuật, đại khái như sau: Nó vốn nhỏ
con, gầy ốm, cân rất nhẹ, b́nh thường cân cả cơm lẫn cút và quần áo,
giày vớ linh tinh...vẫn không tới 45 kí lô! Lần nhận giấy gọi nhập
ngũ đầu tiên nó hoảng sợ quá đỗi, phải nhịn ăn cả tháng trời cho sút
cân thêm nữa, cầu trời cho thoát nạn... Sau 3 lần tái khám như vậy,
lần nào nó cũng lo sợ kinh hoàng và phải nhịn ăn cả tháng trời, cho
đến sau mỗi lần tái khám nó phải ăn ” trả bữa” , để bù sức khỏe.
Nhưng không dè một lần nọ, v́ ăn ”trả bữa” quá mức, khiến nó bị
chứng bội thực vật cho đến nỗi bị ói mửa tùm lum, đến nỗi suưt toi
mạng, nếu người nhà không kịp chở đi bệnh viện cứu cấp, xin súc ruột
!!!
Đến cuối tháng
tư 1975, thằng sĩ quan tâm lư chiến này c̣n tỏ ra ” chống Cộng gan
ĺ ghê gớm” ( sic!), khi Cộng Quân chưa tới Long Khánh, nghĩa là c̣n
đến 10 ngày nữa quân CSBV mới vào Sài G̣n th́ thằng này đă nhanh
chân t́m đường chuồn êm sang Mỹ trước !
Đấy, bây giờ ở
hải ngoại 34 năm sau, bọn ngũ quỉ nghiệt súc Tuấn Phan đều thuộc
loại chống Cộng dổm kiểu Kiều Phong Lê Thất Điều hết thảy.Ngay đây,
để chứng minh cụ thể những ǵ mà tên nghiệt súc Tuấn Phan đă ” nhả
ngọc phun châu! ” trên các NET, với một tŕnh độ hiểu biết vô cùng
ấu trĩ và ngu dại của loại ḍi bọ mới lột xác làm người. Nếu kể
chung tất cả những bài chửi rủa vô văn hóa đối với các nạn nhân của
thằng nghiệp súc này th́ nhiều không sao kể hết, và thô bỉ tàn bạo
đến mức vô luân, ai là người xuất thân trong những gia đ́nh không
thuộc loại trộm cướp, chắc không dám đọc. C̣n những điều mà thằng
chó đẻ con nhà trộm cướp Tuấn Phan đă biạ đặt, vu khoát đích danh
nạn nhân trên các NET, theo tôi, vô cùng ngớ ngẩn, đến mức trẻ con.
V́ thế nên tôi không nỡ đem tên các nạn nhân lên NET lần nữa, dù chỉ
để biện bạch thanh minh cho danh tính của họ.
Vậy, tốt nhất ,
tôi nên đem ngay HÀNH ĐỘNG CHỐNG CỘNG bằng những lời chửi rủa hết
sức nặng nề, vô cùng thô bỉ, đểu cáng...của thằng nghiệt súc Tuấn
Phan đă tung lên các NET, nhắm sỉ nhục cá nhân tôi, trong thời gian
gần đây. Tôi thầm nghĩ, với lối chống Cộng cuối mùa bằng thủ đoạn vu
khống và những lời chửi rủa tục tĩu vô cùng hạ cấp ( xin xem đoạn
sau ) của tên Tuấn Phan, nhân danh, cựu sĩ quan CTCT của quân đội
VNCH hiện đang ở hải ngoại, dù cho nạn nhân xưa nay vốn là người QG
chân chính, có ḷng yêu mến quân đội VNCH với là cờ vàng của miền
Nam...cũng đành phải nghẹn ngào âm thầm giă từ cái lư tưởng QG bám
đầy ḍi bọ như thế này. Riêng tôi, việc chống Cộng là một lư tưởng
cao cả và thiêng liêng mà tôi đă ấp ủ trong tâm hồn từ ngày c̣n niên
thiếu, nên tôi không dễ dàng từ bỏ nó chỉ v́ hành vi và ngôn ngữ hạ
tiện của thằng Tuấn Phan với vài thằng nghiệt súc ngu độn trên NET.
Do đó tôi không hề dị ứng chút nào với lối vu khống, bóp méo sự thật
một cách ngớ ngẩn của bọn Tuấn Phan thất phu, vô nhân cách. Vả chăng
cổ nhân đă dạy” vàng thật không sợ lửa” bao giờ!
Chẳng những thế,
sau đó, tôi c̣n căn cứ trên các điểm mà nó đă nêu trên NET để thóa
mạ tôi cho bạn đọc bốn phương cùng xem xét và nhận định hay/ dở,
phải / trái, đứng / sai ...một cách vô tư và sáng suốt. Làm việc này
tôi khẳng định tuyệt đối không nhắm mục đích ”BIỆN MINH CHO CÁ NHÂN
M̀NH”. Nhưng tôi nhắm 2 mục tiêu tối trọng có tính cách tích cực
nhất:
-Trước hết, lưu
ư toàn thể đồng bào, độc giả thân thương trên NET, khi đọc phải
những loại bài chửi rủa bừa băi, vô tội vạ của bọn ngũ quỉ nghiệt
súc Tuấn Phan đối với bất cứ ai ( chẳng riêng tôi), hăy nên suy nghĩ
kỹ, chớ vội tin ngay vào những điều chúng nó vu khống và chửi rủa
nạn nhân, dù nạn nhân ấy có đối đáp hay không.
- Cùng một lúc
với mục tiêu ấy, tôi c̣n hy vọng bọn nghiệt súc Tuấn Phan trong một
lúc nào đó sẽ cảm thấy xâu hổ với lương tri mà tự cải thiện, chấm
dứt tṛ ” chó điên kết bầy cắn càn, sủa bậy ” trên các diễn đàn ngôn
luận hải ngoại.
- Hiện nay tôi
nhận thấy bọn ngũ quỉ nghiệt súc Tuấn Phan, Aladin Nguyen, Trương
Minh Ḥa, Trần Thanh, Hứa Vạng Thọ...đă giảm cường độ gây hấn bừa
băi, hùa nhau chửi bới lung tung trên các Net. Riêng thằng Aladin
Nguyễn cũng đă bớt diễn tṛ ”CHÔM CHĨA” bài của bá tánh, đủ loại
thượng vàng hạ cám, đưa lên Net, không ghi xuất xứ, không tên tác
giả, mà chỉ có tên của kẻ nhặt nhạnh hám danh, mắc bịnh nghiện NET
như bịnh nghiện x́ ke là Aladin Nguyen. Nhưng không v́ thế mà tôi dễ
dàng buông tha cho tội ác của bọn nghiệt súc này. Tôi sẽ tiếp tục
dành th́ giờ rảnh rỗi của tôi, một kẻ đă nguyện ” mài bút thành gươm”
để trừ khử bọn gian tà, bất xứng, th́ lẽ nào bây giờ tôi lại nhắm
mắt, bịt tai làm ngơ cho bọn nghiệt súc Tuấn Phan tha hồ phá thối
trên các diễn đàn ngôn luận thanh nhă của các bậc sĩ phu trí thức,
yêu nước.
Để bạn đọc bốn
phương dễ dàng và nhanh chóng phán xét vô tư điều tôi vừa nói trên,
ngay đây tôi xin mời bạn đọc hăy thử đọc lại những đoạn nhận định
ngu dốt, những bịa đặt trắng trợn, với những lời chửi bới tục tĩu
trên các Net của tên nghiệt súc Tuấn Phan đă dành cho tôi.
NGUYÊN VĂN
TÁC PHẨM CHỐNG CỘNG CỦA NGHIỆT SÚC TUẤN PHAN:
1.- :"Rơ
ràng, Đặng Văn Nhâm có âm mưu phá họai PGHH, vu vạ cho Đức Hùynh
Giáo Chủ hành vi “lỗi đạo Thầy Tṛ”, phạm thượng với Đức Phật."...
2.- Đặng Văn
Nhâm không hề là một quân cán chính VNCH trong suốt cuộc chiến Việt
Nam . Nhâm ta điếu đóm các quan lớn VNCH để được che chở, khỏi đi
quân dịch, nhập ngũ và sống phè phỡn, hưởng thụ an vui ngay tại thủ
đô Saigon, trong khi hàng trăm ngàn quân nhân VNCH phải đổ máu ng̣ai
mặt trận, chiến đấu chống lại Việt Cộng.
3.- Ra hải
ngọai, Đặng Văn Nhâm lại liếm đít Việt Cộng, làm Thông Dịch Viên
chính thức cho Ṭa Đại Sứ CSVN tại Đan Mạch.
4.- Hiện nay,
Đặng Văn Nhâm vẫn tự hào khoe khoang là BẠN THÂN của Nguyễn Cao Kỳ
và Lê Phước Sang là hai CON CHÓ GHẺ đă vẫy đuôi ăn phân của Việt
Cộng. Đặng Văn Nhâm về Việt Nam, vẫn tiếp tục đàn đúm, ăn chơi với
Nguyễn Cao Kỳ chỉ v́ tên Ki Ki nầy đang có giá liếm đít Việt Cộng mà
Nhâm ta không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng! Đặng Văn Nhâm là bạn thân
của hai con chó ghẻ nầy, như vậy Đặng Văn Nhâm hẳn phải là giống
tương cận với chúng nó!
Một Đặng Văn
Nhâm lưu manh, hèn hạ, là bạn thân với hai chó ghẻ là Nguyễn Cao Kỳ
và Lê Phước Sang, trốn lính thời VNCH, làm tôi mọi cho CSVN tại Đan
Mạch, xúc phạm Đức Hùynh Giáo Chủ th́ c̣n tư cách ǵ viết về PGHH (hay
các Tôn Giáo) và VNCH? Đó là chưa kể Đặng Văn Nhâm tự nhận ḿnh là
“con cặc của Tuấn Phan”! Tôi không chấp nhận lời thỉnh cầu nầy của
Đặng Văn Nhâm v́ đương sự không xứng đáng là “của quư” của tôi!
5.- Kể từ
nay, xin mọi người hăy đem quẳng sọt rác những ǵ do Đặng Văn Nhâm
viết ra về Tôn Giáo, về VNCH để khỏi làm dơ bẩn mắt của quư vị. V́
tội nghiệp cho Đặng Văn Nhâm cũng đă già 77 tuổi nên tôi rộng lượng
không gọi Nhâm bằng các tiếng “Thằng”, “Đồ” và “Con” dành cho tên
lưu manh, hèn hạ, ngu độn đầu đường xó chợ và kẻ đang làm bạn thân
với hai con chó ghẻ Nguyễn Cao Kỳ và Lê Phước Sang, lọai tương cận
với Đặng Văn Nhâm!
6.- Lúc đám
ma của Đặng Văn Nhâm, nếu con cháu Đặng Văn Nhâm biết được sự lưu
manh, hèn hạ và ngu độn tột cùng của ông cha nó, phải mang theo
xuống âm ty ba tiếng “Thằng, Đồ, Con” trên đây th́ chúng nó tủi nhục
biết chừng nào! Chúng nó thừa biết hèn nhát là bản tính thông thường
của nhiều người, khác hơn hèn hạ luôn luôn bị người đời khinh bỉ như
Đặng Văn Nhâm, ông cha của chúng nó đă …hèn hạ!
Kính chào
quư vị và không quên nhờ quư vị chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến lăo
già Đặng Văn Nhâm đă …77 tuổi mà chưa đáng làm “con cặc của… Tuấn
Phan”! Thật tiếc!
Tuấn Phan
( nguyên văn
trích đoạn đến đây là hết)
KỲ TỚI:
Bạn đọc nghĩ ǵ về đường lối chống Cộng và nhân cách với tŕnh độ
học vấn, khả năng viết lách của tên nghiệt súc Tuấn Phan, tự xưng
cựu sĩ quan CTCT? |