Phạm-Hữu, sinh năm 1938, thuộc làng Nghi
Tàm thành HàNộị. Thập niên 1960, ông đỗ cử nhân triết Đông
và cử nhân văn chương. Ông dạy triết các trường: Văn Học, Văn
Khôi, Hưng Đạo, Thăng Long, Hồng Lạc. Mùa thu năm 1976, ông vượt
biển và xin tỵ nạn chính trị tại Paris. Hơn 2O năm làm báo, Phạm
Hữu đă đóng góp cho dân tộc hai sự kiện quan trọng. Trên báo
Chiến Hữu, ông độc quyền công bố văn kiện: Đơn xin học trường
thuộc địa của Hồ để ra làm quan cho Pháp tại Đông Dương. Văn
kiện này do sử gia kiêm nhà văn Vũ Ngự Chiêu sưu tầm, ông cho
báo Chién Hữu độc quyền công bố. Cuối thế kỷ hai ngàn trên báo
Tiếng Dân, số 16, ông độc quyền công bố văn kiện bán nước của
thủ tướng CS Bắc Việt Phạm văn Đồng, kư năm 1958. Đầu thế kỷ
21, Phạm Hữu tuổi già, sức yếu, thế cô, ông từ giă nghề viết
báo chuyển sang viết văn. Ông đă hoàn thành 3 tác phẩm:
Mặt thực của Hồ
Cải Cách Ruộng đất của Hồ ở miền Bắc Việt
Nam
Tiểu luận: Vấn đề khủng hoảng lănh đạo ở
miền Nam.
Ba tác phẩm kể trên đă được tác giả xuất
bản hai lần ở Âu Châu, đă bán hết.
Lời ngỏ:
Mùa thu năm 1945, đến nay năm 2012, dă
kéo dài, như một đời người 67 năm.Thời gian dài ấy, người dân
Việt Nam dă quá đủ thời gian để tỏ tường rằng: Hồ và lũ Cộng sản
đàn em . Bản chất của chúng thể hiện qua những chính sách hay
những thủ thuật: lừa gạt, dối trá, trở mặt….để chúng cướp
chính quyền, củng cố chính quyền độc đảng bằng thảm sát những
người yêu nước đối lập vơí chúng và cướp hết tư hữu của toàn
dân để xây dựng chế độ: "Kinh tế chỉ huy" của Marx,
cũng như thực hiện chế độ thống trị của chúng bằng phiếu gạo.
Lịch sử của Hồ và dảng Cộng Sản Việt Nam, chúng đă ba lần kư
giấy bán nước. Dân tộc Việt Nam, đă có chiều dài lịch sử, chưa
một triều đại nào bán nước! V́ tấc dất Việt Nam như một tấc
vàng do xương máu của tiền nhân đă đổ trên đất Việt Nam !
Chính sách diện và điểm là ngón sở trường,
độc hiểm của Hồ và CSVN. đă giúp Hồ và CSVN thực hiện được giằng
giặc những chính sách vô cùng quan trọng như :
1 ‒ Bộ mặt nạ ái quốc, chiêu bài độc
lập giả, để cướp chính quyền ngày2.9.1945.
2 ‒ Tuần lễ quyên vàng của dân để cứu
mạng Hồ.
3 ‒ Hiệp định ô nhục Hồ kư với Pháp
ngày 6 tháng 3 năm 1946, để rảnh tay thảm sát đối lập.
4 ‒ Chính sách tiêu thổ kháng chiến,
đánh phá tận gốc rễ các tôn giáo miền Bắc.
5 ‒ Ngăn đường, kéo thanh niên xuống
xe, ngày đầu ḥa b́nh ngăn lán sóng di cư.
6 ‒ Mở trường Đại học Nhân Dân để giữ
chân những gia đ́nh muốn vào Nam.
7 ‒ Chính sách đổi tiền, cướp tiền của
nhân dân.
8 ‒ Đánh tư sản mại bản để tập trung
tư hữu của thị dân vào tay nhà nước.
9 ‒ Cải Cách Ruộng đất để làm mồi nhử
nông dân nhằm cướp tư hữu của toàn dân vào tay chỉ huy của nhà
nước, độc quyền cai trị bằng kinh tế chỉ huy.
10 ‒ Nông trường tập thể để kẻ thống
trị cai trị nông dân như thời trung cổ.
11 ‒ Vùng kinh tế mới để khí hậu độc
hiểm của thiên nhiên cùng với đói rách, ốm không thuốc men sẽ
giết dần dân Ngụy.
12 ‒ Những trại cải tạo để giết Nguỵ
quân và Nguỵ quyền, những kẻ thù của CS.
13 ‒ Lập Mặt Trận Gỉai Phóng Miền Nam
để biến người Nam thành Lê Chiêu Thống ở thế kỷ 2O.
Túi khôn của dân tộc, tục ngữ đă dậy
chúng ta rằng: "Quá tam ba bận" hành dộng ba lần diễn
ra như nhau, nó là bản chất. Bản chất không thể thay đổi. Hồ
và CS chúng đă hành động quá bốn lần quá tam, đó là bản chất của
chúng. Con cọp bản chất của nó ăn thịt và uống máu người, nếu
ta v́ quá ảo tưởng mà nghĩ rằng: một ngày nào đó giống cọp "ngộ
đạo" chúng sẽ không ăn thịt, uống máu người, chúng sẽ ăn cỏ,
ăn rau như loài voi, loài thỏ. Sai lầm không phải tại cọp, taị
con người ảo tưởng nên sai lầm !
Bản chất không thể thay đổi :
"Bao giờ, rau diếp làm đ́nh
Gỗ lim ăn ghém th́ ḿnh lấy ta
Bao giờ trạch đẻ ngọn đa
Sáo đẻ dưới nước, th́ ta lấy ḿnh"
Ḿnh lấy ta hay ta lấy ḿnh, phải có điều
kiện và điều kiện ấy là bản chất nên không thể thay đổi. Cây
rau diếp bản chất của nó mềm, yếu không thể làm cột đ́nh. Gỗ
lim bản chất nó cứng như thép nên không thể ăn ghém (ăn rau sống)
như rau diếp. Cũng như: Con trạch bản chất của nó, sinh trưởng
ở dưới nước, trong bùn lầy, nó không thể làm tổ trên ngọn đa,
nơi cao ráo. Con sáo bản chất của nó, sinh trưởng nơi cao ráo
như ngọn đa hay vách núí đá xanh, nó không thể nào, xuống nước
mà sống như trạch. Bản chất của Hồ và lũ CSVN là: gian dối, xảo
trá, bất nhất. Nhiều người: "Suy bụng ta ra bụng người"
lầm tưởng rằng: một ngày nào đó Cộng Sản sẽ "ngộ đạo" chúng không
uống máu, ăn thịt người !
Kinh nghiệm đă nhiều, đă dầy, 67 năm,
không để ta nh́n lầm bản chất chế độ Cộng Sản. một lần nữa !
Đă là thân phận của kẻ bị trị.chân tay đă đưa vào cùm, quyền
tư hữu là quyền tối cao của con người, đă bị Cộng Sản, tước đoạt
hết người ta mới thức tỉnh, nhưng chưa thức tỉnh chưa trọn vẹn.
Người dân chỉ biết oán trách diện và không biết đến điểm, sự
oán trách ấy vẫn chưa rơ chân tướng đích thực, bản chất của Hồ
và lũ CSVN ?
Diện là những ǵ rất ư là cụ thể. Cụ thể
đến độ có thể sờ nắm được. Nó là ước muốn,trông đợi của toàn
dân. Điểm là những ǵ như mục đích đạt tới nên nó được kẻ sử
dụng gói kín, dấu kỹ. Chính sách cải cách ruộng đất đă qua đi
trên nửa thế kỷ. Việc đă qua, ai cũng biết, nay nhắc lại làm
ǵ.Người ta lầm tưởng: thời gian đă "chôn" nó vào dĩ
văng. Không, cải Cách Ruộng đất không bị thời gian làm cho
phai lạt, người ta đă quên đi. Không quên người ta dồn nó vào
trong tiềm thức.Trên nửa triệu nửa triệu người của một nửa đất
nước, Hồ đă thảm sát. Những người chết oan, vẫn chưa nhắm được
mắt. V́ họ chờ tiếng nói của công bằng, pháp lư, t́nh người, cất
tiếng "giải oan" th́ họ mới yên tâm, đi vào cơi miên viễn.
Người c̣n sống thường chỉ biết diện, chứ không biết điểm nên
không biết chủ đích của Hồ, của CSVN. V́ thế vẫn c̣n ảo tưởng
với Hồ và CSVN.
Người sử dụng diện và điểm phải nắm rơ
tâm lư, mơ ước,mong đợi của quần chúng. Xem quần chúng mong đợi,
mơ ước ǵ...Người sử dụng điểm phải như phù thủy cao tay ấn,
biết găi đúng chỗ ngưá của quần chúng, biến quần chúng thành
những "âm binh" để phù thuỷ sai khiến nhằm đạt điểm.
1) Bộ mặt nạ ái quốc và chiêu bài Độc Lập
tự do giả hiệu của Hồ !
Hồ nhập đảng CS Pháp, đảng này c̣n là
chi bộ nằm trong đảng Xă Hội. Năm 1920, đại hội đảng Xă Hội
Pháp họp đại hội ở Tour. Cachin đưa chủ trương đảng CS Pháp
tách ra khỏi đảng xă hội, để đứng dộc lập và ra nhập đệ tam quốc
tế của Nga. Hồ dơ tay tán thành chủ trương ấy nên hành động của
Hồ, lọt vào "mắt xanh" của CS Nga. Năm 1919, Lénin lập đệ tam
quốc tế Cộng Sản, đưa ra chủ trương bịp bợm là: đệ tam quốc
tế nhằm hỗ trợ cho các dân tộc nhược tiểu và bị trị giành lại
độc lập.Chủ trương bịp của Lénin đă biến Hồ thành tay sai
của Cộng Sản Nga. Năm 1923, Hồ từ Paris qua Đức, rồi CS Nga bằng
giấy tờ giả đưa Hồ từ Đức đến Mạc Tư Khoa để làm điệp viên cho
đệ Tam Quốc Tế. Năm 1924 Hồ được CS Nga biệt phái làm thông dịch
viên chữ Hán cho Borodine, trưởng đoàn Krominterne của Nga ở
Quảng Châu. Thời kỳ 1924, Hồ làm ǵ cho Việt Nam đều phải
tuân lệnh của đệ tam quốc tế chỉ thị (văn thư đính kèm): "Nhận
chỉ thị của quốc Tế Cộng sản giải quyết vấn đề cách mạng ở nước
ta, tôi đă hoàn thành nhiệm vụ và thấy có trách nhiệm phải gởi
tới các anh chị em và các đồng chí lời kêu gọi này: Đảng CSVN
đă được thành lập. Đó là đảng của giai cấp vô sản. Đảng sẽ diù
dắt giai cấp vô sản lănh đạo cuộc Cách mạng Việt Nam"
Hồ Lập đảng CSVN ở Quảng Châu. Thế giới
đại chiến lần thứ hai có cơ kết thúc, Hồ được đệ tam quốc Tế
phái về rừng núi Bắc Việt Nam, để lấy tin của quân đội Nhật
cung cấp cho Nga ( lúc này Nga nằm trong đồng minh với Mỹ ). Tại
rừng núi Bắc Việt Hồ gặp thiếu tá Patty của t́nh báo Mỹ. Thiếu
tá Patty có tặng cho quân đội của Hồ một ít vũ khí, trong đó
có khẩu súng lục Vơ Nguyên Giáp mang khi tiểu đội này nhận lệnh
khởi nghĩa ở cây đa Tân Trào và Patty huấn luyện cho quân đội
của Hồ nghệ thuật đánh du kích. Sau này trung đội tinh báo của
Patty có về diễn hành lễ độc lập taị vườn hoa Ba Đ́nh Hà Nội..
Khi đại chiến lần thứ hai sắp kết thúc, Hồ được Nga báo cho biết
t́nh và thế thời và cơ đă đến . Hồ biết được khát vọng độc lập
của toàn dân Việt Nam nên hắn dấú thực kỹ, bọc thực kín từ đầu
đến chân con người và đảng Cộng Sản của hắn. Hắn mang mặt nạ
ái quốc, dương cờ độc lập vàchiêu bài giải phóng giả để lừa bịp
dân chúng. Hắn chui vào mặt trận Việt Minh cho kín đáo. Nếu
nhân dân Việt Nam biết con người thực, đảng thực của Hồ thí
đâu có thảm cảnh ngày nay ! Cái vỏ bọc ngoài càng được bao che
kín hơn bởi những nhà ái quốc có tên tuổi có thành tích chống
Pháp của đảng Việt Nam Quốc Dân đảng như : cụ Nguyễn Hải Thần,
Nguyễn tường Tam, Vũ Hồng Khanh, Bú tường Phượng, Trần văn
Tuyên.V.V... hợp tác với CSVN.Trung thành với sự thực ta phải
nói: nhờ biết được t́nh và thế, thời và cơ, Hồ và CSVN đă cướp
được chính quyền !
Chữ "cướp" đă phản ảnh đúng nghĩa rằng:
Lẽ ra t́nh và thế, thời và cơ phải đến tay những đảng đă đổ
nhiều xương máu, hy sinh lớn lao cho công cuộc chống thực dân
giành độc Lập như Việt Nam Quốc dân đảng hay đảng Đại Việt chẳng
hạn. Như ta đă thấy khi nước mất vào tay Pháp tức thời các
phong trào do kẻ sỹ lănh đạo như: Văn thân, Cần vương, Đông
Du, đến Tây Du giới trí thức dă tham dự vào cuộc lănh đạo như:
Việt Nam Quốc dân đảng và các đảng phái và tôn giáo khác. Hồ
và đảng CSVN đă đóng góp không đáng kể, khiêm tốn vào công việc
giành độc lập của dân tộc Việt Nam. Chính mắt ta thấy Giải
Phóng quân của Hồ khi ra mắt ở cây đa Tân Trào chỉ có một tiểu
đội, vũ khí vô cùng thô sơ. Vơ Nguyên Giáp chỉ huy chỉ có khẩu
súng lục (do Patty cho), một vài khẩu súng trường, c̣n là gậy
tầy, giáo mác. Nếu so với VNQDĐ th́ quân số của giải phóng
quân quá ít ỏi với đảng viên Quốc Dân Đảng đă bị lên đọan đầu
đài của Pháp hay số đảng viên đang bị Pháp cầm tù . Hồ ví như
người đi buôn không có vốn hay vốn quá khiêm nhượng mà một
ḿnh thu về lợi lớn lao !
Ngày 2 tháng 9 năm 1945, Hồ lên khán đài
ở vườn Hoa Ba Đ́nh Hà Nội đọc lời tuyên ngôn Độc Lập và trở
thành chủ tịch nước Việt Nam. Chủ tịch một nước mới dành độc lập
mà hoàn toàn xa lạ với nhân dân miền Bắc và miền Nam ! giới
nhân sỹ và trí thức đi t́m khuôn mặt thực của Hồ chí Minh
trong hàng ngũ những nhà cách mạng hay các đảng phái có đổ
xương máu, có thành tích chống Pháp. Nhưng người ta đều không
biết Hồ chí Minh là ai ? xung quanh Hồ bao bởi các huyền thoại :Hồ
chí Minh tên một nhà cách mạng ở bên Tàu ? Hồ chí Minh, tên một
người tù bị chết ở nhà giam Trung Hoa nên Hồ mang tên người tù
đó…..Chỉ một điều nhân dân miền Bắc hiểu biết Hồ chí Minh là một
người miền sỏi đá, v́ dọng nói quá nặng của hắn lúc đó.
Bầy văn nô của Hồ và CSVN thực là vô
cùng phong phú, chúng ở nhiều mặt, thuộc nhiều lănh vực: thi
nô, văn nô, họa nô, ca nô,trên mọi lănh vực chúng sơn phết
đánh bóng anh học lực cuối năm lớp nhất (tiểu học) thành siêu
nhân, một nhà cách mạng lớn…..một người về nước khỏang 55 tuổi
mà xưng với toàn dân là bác, là cha già của dân tộc, trong khi
toàn dân không thiếu ǵ ngườ́ lớn tuổi 80, 90,100. Khi Hồ đến
đền kiếp Bạc, nơi toàn dân thờ cúng vị anh hùng của dân tộc đả
3 lần chiến thắng quân Mông Cổ, sinh trước Hồ 7 thế kỷ, Hồ tỏ
ra ngông nghênh ngạo mạn, người thiếu giáo dục:
"Bác thắng quân Nguyên thanh kiếm bạc
Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng,
Bác giắt nước nhà qua nô lệ
Tôi dẫn năm châu tới đại đồng"
Lời thơ của Hồ, nhà thơ Tản Đà trước đó
đă phải cất tiếng than và thở dài :
"Văn chương, Đông Á trời thu sạch !
Kià chữ cương thường đảo ngược ru"
Tôi và bác, theo ngôn ngữ Bắc kỳ chỉ là
xưng anh và tôi. Đức thánh Trần, sinh cách Hồ nhiều thế kỷ mà
xưng anh và tôi quả là ṇi loài cuồng bạo, xuẩn động đă nắm
quyền, lũ xuẩn động: "Tôi dẫn năm châu đến đại đồng" đă
gây ra những nụ cười chua cay, đầy phẫn nộ. Thế giới đại đồng,
làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu ! Miếng mồi dụ, của
Hồ. Kẻ sỹ nghe đă phải nhăn mặt cúi đầu, buông tiếng thở dài
năo nuột, cho bọn óc đặc, không nhận thức và phán đoán, thiếu
giáo dục đă cầm quyền ! Tiền đồ dân tộc, đứng trước một bầu trời
tăm tối. Khi ván đă đóng thuyền rồi, người dân miền Bắc mới được
biết Hồ chí Minh là Nguyễn tất Thành con trai cụ phó bảng Nguyễn
sinh Huy làm quan ở bộ Lễ rồi chi huyện B́nh Khê. Khi về nước,
bước chân vào quyền uy danh vọng, chủ tịch nước, chủ tịch đảng
CS dang độc quyền lănh đạo dân tộc Việt Nam, Nguyễn tất Thành
muốn trở về với ḍng máu cháu hoang của Hồ Sỹ Toàn .
Về diện: là những ǵ đă diễn ra rất cụ
thể. Cụ thể đến mức độ ta có thể sờ, nắm được.Hồ deo mặt nạ ái
quốc và tung chiêu bài độc lập giả hiệu để đáp ứng khát vọng độc
lập của toàn dân. Điểm Hồ đă đoạt được chính quyền, dưới sự
lănh đạo độc Đảng của dảng CSVN.
2) Tuần lễ quyên vàng của Hồ.
Năm 1945, Trung Hoa bị lụt, thê thảm
hơn cả miền Bắc Việt Nam. Đầu Thu năm 1945, Việt Nam tuyên bố
Độc Lập. Ít lâu sau Liên Hiệp Quốc cử quân Tàu vào miền Bắc Việt
Nam tước khí giới quân đội Nhật. Biết rơ chân tướng của Hồ, điệp
viên của CS Nga, thời gian hắn hoạt động ở Trung Hoa trên mười
năm. Tưởng ra khẩu lệnh cho Lư Hán và Tiêu Văn: "Hoa quân nhập
Việt diệt Hồ". vừa bước vào quyền uy tối cao, tính mạng Hồ như
sợi tơ mành trước gió. Hồ liền tung ra tuần lễ quyên vàng. Về
diện Hồ kêu gọi nhân dân góp vàng để mua súng, đạn đánh Pháp.
Nhà "phù thủy" Hồ, đă găi đúng chỗ ngưá của nhân dân và đánh
trúng vào khát vọng độc lập của nhân dân được nhân dân nhiệt
liệt ủng hộ vàng.Về điểm quyên góp vàng của nhân dân để cứu mạng
Hồ. Năm đó tôi mới 7 tuổi, chưa đủ tuổi vào nhi đồng, tôi xin
mẹ tôi mua cho tôi một cái trống bỏi. Ngày ngày đi theo tiếng
trống cà rùng, cà ŕnh, miệng hát vang, ḷng đầy sung sướng :
"Đeo vàng càng tổ nặng tai
Đeo kiềng nặng cổ, hỡi ai có vàng
Có vàng đổi súng
cối say
Đánh tan giặc Pháp
có ngày vinh quang "
Quân Tàu từ hai phía
Vân Nam và Quảng Châu, tiến vào miền Bắc Việt Nam. Thanh niên
Tàu bị nạn lụt quá đói, họ nhập ngũ để vạ Việt Nam kiếm ăn.
Lính Tàu gánh trên vai cái quang, mỗi thúng là một đứa con nên
người Việt gọi là quân Tàu ô. Ô là ô hợp, tụi nhỏ chúng tôi
hát mấy câu phản ảnh t́nh thế :
"Đoàn quân Taù ô,
đi dâu mà ốm đói
Giắt chúng mày
sang đây ăn hại Việt Nam"
Lư do, năm 1924, Hồ
là điệp viên của đệ tam quốc tế ,Hồ được cơ quan này phái về
Trung Hoa làm thông dịch viên chữ Hán cho Borodine, trưởng
phái đoàn Kromintern đóng ở Quảng Châu, để viện trợ cho CS Tàu
và QDĐ Tàu, đang trong thời kỳ hợp tác đánh Nhật. Trong công
việc Hồ phải liên lạc nhiều với Mao và giới CS và Tưởng giới
Thạch nên giới lănh đạo của hai phe đều nhận rơ con người điệp
viên t́nh báo của CS Nga trên đất Tàu. Khi Hoa quân nhập Việt,
Tưởng Giới Thạch muốn trừ hậu họa cho nước láng giềng ông ra
khẩu lệnh cho Lư Hán: Hoa quân nhập Việt diệt Hồ.
Khi tuần lễ vàng được
phát động. Hồ và bầy văn nô củahắn lớn tiếng tuyên truyền để
kích động ḷng yêu nứơc của toàn dân:‒ quyên vàng mua vũ khí
đánh Pháp, toàn dân Việt Nam nhiệt liệt ủng hộ tuần lễ này.
Thời điểm đó tôi mới 7tuổi chưa đủ tuổi vào nhi đồng. Tôi,
ngày ngày đi sau đoàn cổ vơ quyên vàng, ḷng vui như tết,
miệng hát vang:
" Đeo vàng càng tổ
nặng tai
Đeo kiềng nặng cổ,
hỡi ai có vàng
Có vàng đổi súng
cối say
Bắn tan giặc Pháp,
có ngày vinh quang"
Giới thương mại ở
thành phố, giới công chức sau nhiều năm dè sẻn, giới khá giả
giữ được dồ cưới, giới diạ chủ, giới phú hào ở nông thôn đă
trút sạch vàng cho tuần lễ vàng, với nụ cười tươi như hoa. V́
ḿnh đă góp phần nhỏ bé vào công việc cứu nước. Nhiều người
chẳng những ủng hộ vàng mà c̣n tuyên truyền cho người khác
rằng :Kho tàng của chúng ta rỗng tuếch v́ sự vơ vét của thực
dân Pháp và đế quốc Nhật. Ví như cái máy khổng lồ, thiếu dầu
mỡ nên không chạy được, nay ta góp vàng để có tiền mua dầu mỡ
cho máy chạy .Ôi quả là cao đẹp, quả là to lớn của ḷng ái
quốc. Một thứ t́nh yêu to lớn, trên mọi thứ t́nh yêu khác.
Đoàn quân Tàu ô lê
thê, gồng gánh tiến vào Hà Nội và ngoại ô của thành phố này.
Gia đ́nh bác tôi có một ngôi nhà rất lớn để thờ cúng tổ tiên.
Chúng gạt hết đồ thờ xuống đất, chúng nằm ngổn ngang trên đó.
Tường nhà xây bằng đá, giàn trầu không lá to lớn và dầy leo
trên tường đá., tụi Tầu hái hết để thay giấy chùi đít.
Tôi có thằng bạn là
thằng Cỏong là linh hồn của đội banh chúng tôi. Nhà nó sản
xuất x́ dầu bán cho người Tàu. Bố nó là một người Tàu, ngoài
50 tuổi, mặt chữ diền rất sáng, lông mày chổi xể, bụng lớn,
bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Bố nó không biết nói tiếng Việt,
ngược lại thằng Cỏong không biết nói tiếng Tàu. Ông chỉ biết
có một câu gọi con :
─ Cỏong hươi, Cỏong
hà !
Khi quân Tàu rút về
nước, thanh niên làng tôi kéo ra bao vây tiệm x́ dầu, ư chừng
muốn báo oán. Ông chủ tiệm biết t́nh thế chẳng đặng đừng, ông
thị uy vơ lực để ra oai. Ông xuống tấn, ôm một vại x́ dầu thực
lớn, ông bước đi trên sàn nhà bằng gạch. Mỗi bước di của ông
gạch lún xuống, tiếng gạch kêu rau ráu. Thanh niên làng tôi
thấy vơ lực của ông ghê quá, họ tự động giải tán !
Vàng quyên được của
nhân dân không phải để mua súng cối say, dánh Pháp mà nó biến
thành cái khay, bàn đèn bằng vàng, dọc tẩu, đèn dầu lạc, cái
tẩu, kim tiêm thuốc đều bằng vàng. Để cùng với gái đẹp Hồ mang
hiến cho Lư Hán và Tiêu Văn để chúng tha tội chết cho Hồ.
Những người đóng góp
vàng dều là ân nhân cứu tử Hồ. Năm 1952, Hồ phát động Cải Cách
ở những miền gọi là tự do. Hồ ghép cho những ân nhân đă cứu
ḿnh bằng cái tội lộng ngôn : trả nợ máu nhân dân để đưa
những ân nhân lănh án tử h́nh, như bà Nguyễn Thành Long chẳng
hạn !
Tóm lại về diện, Hồ
đă dưa ra tuần lễ vàng, tuyên truyền lấy vàng đổi vũ khí để
đánh Pháp Về điểm lấy vàng của nhân dân để cứu mạng Hồ.
3) Chính sách tiêu
thổ kháng chiến của Hồ.
Khi toàn dân Việt
Nam, bước vào giai đoạn kháng chiến, Hồ đưa quốc sách Tiêu
Thổ Kháng Chiến. Quốc sách này đă mang lại thành công lớn lao
cho Nga. V́ nước Nga rộng mênh mông, chiều sâu thăm thẳm nên
người ta phá hết nhà cửa to lớn th́ quân đội xâm lăng Đức khó,
về việc đóng quân, nhất là về những tháng tuyết đổ ngập trời,
những đoàn xe tiếp tế lương thực dễ bị đánh mai phục. Vào sâu
đă khó đến khi muốn rút ra rút không nổi. Trái lại, nước
chúng ta nghèo, làm ǵ có những dinh thự to lớn để xâm lược
Pháp đóng quân, nước chúng ta không có tuyết đổ như Nga. Dân
ta sống bằng cơm gạo, ăn với rau. Quân đội viễn chinh Pháp ăn
đồ hộp. Quốc sách Tiêu thổ kháng chiến bị giới nho sỹ và trí
thưc, gục đầu vào nhau nhận định rằng: Hồ chỉ giỏi bắt chước
và nhập cảng cách mạng mà thôi !, đầu óc sáng tạo không có ?
Sự thực các cụ không hiểu dược điểm của Hồ nên nhận xét của
quí cụ chỉ đúng về diện mà quư cụ không biết ǵ về diểm về
những âm mưu thâm độc của Hồ.
Phật giáo đến Việt
Nam nhiều thế kỷ, đă ăn sâu vào nếp sinh hoạt của toàn dân
Việt Nam. Dân tộc chúng ta có nhiều tôn giáo, nhưng đa số
người dân theo Phật Giáo. V́ Phật giáo bản chất của nó hoà
đồng được với các tôn giáo khác như đạo Khổng, đạo Lăo chẳng
hạn. Khổng chủ trương thiện, Lăo chủ truơng Mỹ. Phật giáo chủ
trương Chân. Chân, thiện, Mỹ hoà được với nhau không hề có
xung đột. Phật giáo đă ḥa nhập với dân tộc, nó phải chịu bao
nhiêu thăng trầm của lịch sử. Đa số nhân dân Việt Nam theo
tịnh độ tông nên làng quê Việt Nam, ngôi đ́nh và chùa được xây
dựng kiên cố và lớn lao nhất. Tiêu thổ kháng chiến th́ đ́nh và
chùa bị là nạn nhân đầu tiên. Chính người nông dân Phật tử ra
tay đập phá tôn giáo của ḿnh, với nụ cười - Họ cười v́ họ tin
rằng đập đ́nh chùa để kháng chiến, để bao vây kẻ thù. Nụ cười
mỉm của những nho sỹ và những người trí thức, cho đến nụ cười
của anh nông dân đều không đúng sự thực. V́ họ chỉ nh́n thấy
diện của Hồ mà không nhận ra điểm .
Tóm lại chủ trương
của Hồ, về diện là tiêu thổ để kháng chiến. Về điểm phá đ́nh,
phá chùa là nhằm tiêu diệt tận gốc rễ Phật giáo Việt Nam. Trên
nửa thế kỷ nay, người phật tử miền Bắc, tai họ không được nghe
tiếng chuông chùa ngân nga, mỗi khi chiều xuống, mắt họ không
c̣n được chiêm ngưỡng h́nh ảnh từ bi của đức Phật, và đời sống
nâu sồng khổ hạnh của những nhà chân tu. Viết đến dây tôi lại
tưởng nhớ tới hai câu chuyện có liên quan đến Phật Giáo Việt
Nam.
Những người ở miền
Bắc ra đời sau năm 1945, đến nay, họ đều không hiểu Phật giáo
là ǵ ? Năm 1975, CSVN chiếm Sài g̣n, ngoài đường thường có bộ
đội, súng ống đi tuần hành ngoài phố để ngăn chộm giựt, dôi
khi có hai ba anh bộ đội đi vào sâu trong hẻm để t́m họ hàng,
để có đồ biếu mang về Bắc. Một hôm anh bộ đội mặt c̣n non
choẹt, lớ ngớ, súng ống đầy đủ đi vào nhà bà chị tôi. Anh chị
tôi ở đường Cao Thắng, có hai gian, gian ngoài bà lập bàn thờ
đức Phật thực lớn, gian trong ông bà ở. Nhà chị tôi ở ngoài
mặt đường, tiếp giáp với ủy ban phường. Anh bộ đội đi vào nhà
bà chị tôi, gian đầu thờ đức Phật. Không biết anh suy ǵ và
nghĩ ǵ ? mắt anh nh́n đức Phật trừng trừng, anh quỳ chân
xuống, dơ súng về phiá đức Phật, miệng anh hét thực lớn :
─ Thằng này là
thằng nào đây ?Tại sao không thờ bác Hồ mà thờ thằng này ?
Bà chị tôi ngồi trong
nhà, bà nghe rơ, nghe đầy đủ, lời hét của thằng bộ đội, bà lao
ra ngoài với hành động của người Phật tử, tử v́ đạo, tay bà
gạt súng, rồi hai tay bà bóp vào cổ thằng bộ đội, bà hét lớn :
─ Thằng đó là tổ
sư nhà mày, nó đẻ ra ông cố, ông tổ nhà mày đấy mày biết không?
Chúng tôi từ trong
nhà chạy ra, gỡ măi kéo được tay bà khỏi cổ anh bộ đội !
Câu chuyện thứ hai:
gần đây có một vị c̣n trẻ tuổi, từ bên Mỹ sang nói chuyên với
giới tranh đấu ở Paris. Việc này tôi chỉ nghe mấy người đi
nghe về kể lại: Qua những câu nói của ông ta th́ ông tự nhận
thuộc giới lănh đạo, ông tới Paris nói chuyện để loan báo cho
Paris biết : đồng bào trong nước đang chuẩn bị nổi dậy, ông
kêu gọi mọi người ở hải ngoại phải hỗ trợ kịp thời cho quốc
nội. Một người nghe đặt câu hỏi:‒ Chúng ta tin vào những thành
phần nào là những thành phần nổi dậy ? Ông đóng vai lănh tụ
như con két trả lời:‒ Những thành phần nổi dậy là Phật giáo và
các đảng phái như Việt Nam Quốc dân đảng và Đại Việt ? Xin
thưa: Một người đóng vai lănh tụ, ví như người vơ sĩ quyến Anh,
khi lên vơ đài phải hiểu kỹ đối phương ngón sở trường và ngón
sở đoản, khi trận đấu diễn ra họ tấn công ngón sở đoản và
tránh đ̣n sở trường, mới mong được chiến thắng. Nếu không
nhận được ngón sở trường và sở đoản của đối phương, cứ cuí đầu
lao vào ngón sở trường của đối phương th́ nhận lấy thất bại là
lẽ đương nhiên. Thưa Phật giáo miền Bắc Việt Nam đă bị Hồ đập
phá từ năm 1945, tới nay đă trên nửa thế kỷ, đến như h́nh
tượng của đức Phật họ c̣n chưa biết, nóí chi đến sức mạnh Phật
giáo. Phật giáo miền Nam từ 1975, đến nay đă trên 3Onăm, nhà
tu bị Việt Cộng bắt tù đầy, những nhà tu hành Phật giáo đă từ
lâu, dâu c̣n được sinh hoạt với Phật tử. Các đảng VNQDĐ và Đại
Việt quả có một quá khứ vang lừng, họ đă bị CSVN săn lùng, tận
diệt, tới nay h́nh như họ đă mất chất keo để kết hợp nên họ
chỉ c̣n một dĩ văng oai hùng ngày xưa.
4- Hiệp ước ô nhục:
6.3.1946 cúa Hồ :
Nước Việt Nam vừa
tuyên bố độc Lập, nền độc lập c̣n non yếu, th́ quân đội Anh,
được lệnh của Liên Hiệp Quốc, vào Nam ,tước khí giới của quân
Nhật. Đi tới dâu quân đội Anh dắt theo quân đội Pháp để chúng
xâm chiếm miền Nam. Từng đoàn thanh niên miền Bắc đă xung
phong vào Nam để chiến đấu bảo vệ độc lập. Thời gian này chính
phủ Pháp tuyên bố « Cái ǵ của người Pháp, phải trở về với
Pháp » , nền độc lập non yểu của Việt Nam đang bị đe dọa….Trước
t́nh thế ấy, mọi thành phần, mọi đảng phái, các tôn giáo đă
từng đổ nhiều xương máu cho độc lập. Họ đă đặt tổ quốc lên
trên hết. Họ đă nhập cuộc bảo vệ độc lập, không một dụng ư nào
cả. Thời gian này, lời tuyên bố của nhà trí thức, kỹ sư Hồ đắc
Liên, một danh gia đệ tử, con trai thượng thư Hồ đắc Trung, em
tổng đốc Hồ đắc Điềm và bác sĩ Hồ Đắc Dzi, trong cuộc họp của
giới trí thức, về vấn đề hợp tác với chính quyền CS. Ông đă
đứng dậy, sắn cao tay áo, lớn tiếng tuyên bố: "Chỉ v́ kháng
Pháp, chúng ta phải hợp tác với mi, đến lúc thành công th́ tụi
cộng sản sẽ biết tay chúng ta " Lời kỹ sư Liên c̣n nóng
hổi, th́ ông đă bị tụi công sản Việt Nam, ám hại, với cái án
là Việt gian !
Gia đ́nh bé nhỏ của
chúng tôi, tôi có ba người anh. Các anh đều là đảng viên của
Việt Nam Quốc Dân đảng và có học lực, từ trung học đến tú tài
I. Toàn dân đứng lên giành độc lập, các anh tôi, không có một
dụng ư nào cả. Các anh nhập cuộc để chiến đấu cho tổ quốc.
Chỉ một thời gian ngắn sau: các anh dều bị Cộng sản thảm sát,
đến độ không để lại cho người thân một nấm mồ !
Thập niên 198O, đă
thống nhất đất nước, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam, trong
phiên họp tại Hà Nội, trước sự hiện diện đông dảo quần chúng.
hắn đă lớn tiếng tuyên bố: "Đảng và chính quyền đảng CSVN,
đă quyết định giải thể hai đảng Xă hội và dân chủ, cùng hai
tuần báo Tổ Quốc và Xă Hội là 2 cơ quan tiếng nói của hai đảng.
Với lư do: Hai đảng đă hoàn thành nhiệm vụ với tổ quốc »
Giới trí thức của hai
đảng Dân chủ và Xă Hội đă đóng góp nhiều xương máu cho kháng
chiến chống Pháp. Nay đă thống nhất bị đảng CSVN họ bịp chặt
miệng và đẩy họ vào dĩ văng của quên lăng !Hành dộng cướp công
kháng chiến là ngón sở trường của CSVN.
Sau hiệp định
6.3.1946, là giai đoạn củng cố chính quyền chuyên chính vô
sản, những người nhân sĩ, trí thức yêu nước, các đảng phái,
các tôn giáo yêu nước….đă bị CSVN thảm sát vô cùng khốc liệt !
Cũng từ ngày đó, nhân dân Việt Nam đă ám chỉ Hồ và lũ CSVN: "Chúng
là những con cá sấu, chúng ăn thịt hay cắn chết tất cả, những
con vật không đồng chủng loại với chúng "
Đất
nước mới Độc Lập, kẻ thù đang nḥm ngó, đe
dọa chủ tịch nhà nước đơn thương, độc mă, đi tầu thủy sang
Pháp để xin kư Hiệp định. Đang đêm Hồ đến tổng trưởng thuộc
địa Pháp xin kư hiệp định ngày 6 tháng 3 Năm 1946. Hiệp định
này là hiệp định ô nhục. Ô nhục v́ hiệp định này Việt Nam đứng
trong Liên Hiệp Pháp. Quả là ngựơc đời hay trở mặt xấp ngửa
như bàn tay, chính kẻ đă lớn tiếng trước nhân dân và thế giới
Việt Nam độc lập. Tại sao, lư do nào, một người là chủ tịch
một nước lại trở mặt như vậy ? Tám mươi năm thực dân Pháp cai
trị, nhân dân Việt Nam, nhiều thế hệ, đă đổ nhiều xương máu để
giành độc. Máu đă dổ cho độc Lập, chứ người ta có chết để đứng
trong liên hiệp Pháp như Hồ đă kư.
Khi về nước, Hồ đă bị
báo chí của Quốc dân đảng, vạch mặt Hồ và phản đối kịch liệt: "Người
dân Việt Nam đă đổ nhiều
xương máu cho Độc lập chứ họ đâu có đổ máu để được đứng trong
khối liên hiệp Pháp". Những nhân
vật Quốc dân đảng đă liên hiệp với chính quyền CS như: cụ
Nguyễn hải Thần, nhà văn Nguyễn Tường Tam, các ông Vũ Hồng
Khanh, Bùi tường Phượng, Trần văn Tuyên….đă rút khỏi chính phủ
Liên hiệp, sống ở hải ngoại để bảo toàn danh nghĩa của ḿnh !
Về diện Hồ kư với
Pháp, hiệp định ngày 6 tháng 3 năm 1946 : VN đứng trong khối
liên hiệp Pháp! Về diểm Hồ nhắm hai mục đích:
1- Hồ kư hiệp định để
được chính thức ra mắt thế giới.
Hồ kư hiệp đinh: Việt
Nam nằm trong khối liên hiệp Pháp để có, thời gian để thảm sát
đối lập, củng cố chính quyền chuyên chính vô sản! Cả một giai
đoạn đầy máu và nước mắt. Tiềm lực dân tộc, bị suy giảm từ đấy.
2) Hội nghị Geneve,
tiếng vang vọng vụ đấu tố bà Cát Thành Long.
Năm 1954, các cường
lực của CS, thế giới tự do cắt đứt thân thể Việt Nam làm đôi,
mặc cho người việt Nam phản đối. Vĩ tuyến 17 là ḍng ngăn đôi
đất nuớc để t́m hoà b́nh tạm thời và chuẩn bị cho một thế trận
mới. Cùng một nước mà hai miền với hai chính thể khác nhau.
Người miền Bắc, dù bị chính quyền CS ngăn cấm bằng moị phương
tiện khác nhau, cả gần một triệu người đă làm cuộc bỏ phiếu
bằng chân, dù họ phải bỏ quê hương cả mấy ngàn năm ăm ắp những
kỷ niệm đẹp và miền đất xa và mới chưa được chính quyền phác
hoạ, tương lai sẽ ra sao ? Nhưng họ vẫn ào ạt ra đi, bỏ lại
quê hương, bỏ tất cả, v́ chuyện đấu tố ghê rợn của Hồ đă thực
hiện ở những miền gọi là tự do và họ ra đi để t́m cái quư nhất
của con người:
"Tự do lẽ sống ở
đời
Vào Nam là để
tránh đời ngựa trâu"
Tôi quen anh Trần
Quốc Cẩm tự Trần Tử anh là nạn nhân của đấu tố, trên quê
hương anh, khi anh gần hai mươi tuổi. Thân phụ anh là ông tri
huyện. Hai tỉnh Nghệ An-Hà Tĩnh dưới triều Nguyễn giới sỹ phu
hai tỉnh này đông hơn tổng số giới sỹ phu Bắc Kỳ. Hồ từ thuở
ấu thơ có lẽ đă mang một vết hận với giới sỹ phu Nghệ Tĩnh.
Cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỳ 2O, cái nh́n của miến Trung c̣n
mang nặng tính chất phong kiến. Thân phụ Hồ đỗ phó bảng, nhưng
quá nghèo, cùng khốn, lại là con hoang của cử nhân Hồ sỹ Toàn
đồng thời là một sát nhân nên bị giới sỹ phu nḥm ngó, dị nghị
và khinh bỉ. Đă nghèo là con hoang phải sống cảnh cùng cực
nghèo khổ, bị đời kh́nh bỉ kiếp con hoang, nay lại thêm cái
tội sát nhân nên ông không dủ can đảm trở về quê hương với ba
đưá con dại phải nuôi. Hồ phải sống trọn vẹn những thảm cảnh
của cha. Khi Hồ có quyền thế, hắn thực hiện cải cách ruộng đất,
đầu tiên ở những miền tự do. Có lẽ đây là dịp ông trả thù xưa
nên cuộc cải cách ruộng đất đă diễn ra vô cùng khốc liệt ở hai
tỉnh Nghệ Tĩnh như: xử tử h́nh, nhưng người nhà không được
chôn mà xác phải treo lơ lửng trên ngọn tre đầu làng hay chôn
sống, thân xác chôn đưới đất, cổ và đầu để hở, người chưa chết,
c̣n nói chửi bới hay cắt cổ……Thân phụ anh Cẩm là một tri huyện,
cụ có người con gái đầu ḷng là vợ trắc thất của cụ bảng Niệm
(Cụ đỗ phó bảng như thân phụ Hồ). Khi đội cải cách về làng, cụ
bảng Niệm bị mang ra bắn, xác cụ không được chôn mà treo lơ
lửng trên ngọn tre đầu làng. Cụ là thân phụ của bác sỹ Nguyễn
Khắc Viện, một yếu nhân của hôi Liên Hiệp Việt Kiều ở Paris .
khi sửa sai gia đ́nh nhà Nguyễn khác Viện viết thơ báo cho ông
biết: bố ông đă bị bắn chết trong Cải Cách Ruộng Đất. Nguyễn
Khắc Viện viết thư trả lời, trong đó có đoạn như sau:
“Trong ngày đại
hội, người ta vô t́nh dẫm nát một cành hoa. Đừng v́ một cành
hoa mà bảo rằng ngày đại hôi ấy không vui”. Thư của Viện
về đến xă, ủy ban ở đây mở thư ra kiểm duyệt, thấy một đoạn có
lập trường nên họ cho tuyên đọc ở cuộc mít tinh của Uỷ ban xă.
Mọi người nghe và người ta đặt ngay cho Nguyễn Khắc Viện một
cái tên mới: Nguyễn Khắc Vện !
Cái chết của bà chủ
đồn điền Cát Thành Long vang vọng về tới những miền mới được
giải phóng. Người đón nhận tin với ḷng vô cùng hoang mang
hỏang sợ. Bà Cát Thành Long, nguyên tên là bà Nguyễn Thị Năm,
một thương gia buôn sắt ở phố Cầu Đất HảiPḥng. Vào khoảng năm
1940, người Pháp thấy t́nh h́nh Việt Nam bất ổn, họ bán cái
đồn diền cho bà. Bà có ba người con trai tên là: Cát, Hanh,
Long nên người ta gọi bà là bà Cát Thành Long. Bà Cát Thành
Long là người giàu có, nhưng nặng ḷng yêu nước. Những yếu
nhân của Cộng Sản thời chưa cướp được chính quyền đều ẩn trú,
nuôi dưỡng,bao che của bà Cát Thanh Long. Năm 1945 bà là dân
biểu quốc hội, nghe đâu bà c̣n là chủ tịch hội phụ nữ Việt
Nam. Ba người con trai của bà đều là bộ đội, một người là
chính ủy trung đoàn, một người đang du học bên Trung Quốc đều
bị gọi về, chịu án mỗi người mười năm Bà Cát Thành Long bị đưa
ra ṭa án nhân dân đấu tố và bị tử h́nh, cùng với người đội (đội
khố đỏ của quân đội Pháp ) là quản lư đồn điền của bà. Đơn xin
ân xá của bà Cát Thành Long gưỉ đến phủ chủ tịch nhưng Hồ làm
ngơ, không cứu xét!
Bà Cát Thành Long
giàu có, đối với tụi lănh đạo Cộng Sản như bát nước đầy, đầy
ơn, đầy nghĩa,dầy t́nh mà họ c̣n mang người ân nghĩa đương kim
dân biểu ra chém th́ địa chủ nào qua được lưỡi gươm của họ.
Chính thái dộ vô ơn bạc nghĩa đối với bà Cát Thành Long đă
khiến nhiều địa chủ lẩn xuống Hải Pḥng vào trại tạm cư Pagode
đề chờ Tàu vào Nam. Trần Dần, một người trí thức, một nhà thơ,
ông đă tham dự kháng chiến từ những ngày đầu, ông đă chiến đấu
ở Điện Biên Phủ, ḷng rung động trước cảnh chiến đấu, ông viết
cuốn người người lớp Lớp, được đảng ái mộ. Chứng kiến cảnh di
cư vào Nam, trong bài thơ Nhất định Thắng ông đă cất tiếng
than :
─ Tôi bước đi
không thấy phố
Không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
Trên màu cờ đỏ “
……………………….
Tôi đă sống ră rời
cân năo
Quăng thời gian
nhưng nhức chuyện đi Nam
Những cơn mưa rơi
măi tối sầm
Họ lếch thếch ôm
nhau đi từng mảng
Tôi đă trở nên
người ôm giận
Tôi đem thân làm ụ
cản đường đi
Dừng lại:
…………………………..
Đi đâu ?
Làm ǵ ?
Họ kêu những thiếu
tiền thiếu gạo!
Thiếu cha, thiếu
chúa , thiếu vân vân
Có cả anh Nam ,
chị Nữ kêu buồn
Ở đây khát gió
thèm mây
Ô hay
Trời của chúng ta
gặp ngày mây rủ
Nhưng trời của ta
sao bỏ nó mà đi ?
Cụ Phan Khôi nhà phê
b́nh văn học dũng cảm. Ông người Điện Bàn, Qủang Ngăi. Ông đỗ
tú tài chữ Hán, tự học tiếng Pháptrở thành uyên thâm cả chữ
Pháp và Hán học. Cụ đi theo kháng chiến từ những ngày đầu. Cụ
rất yêu kháng chiến. V́ kháng chiến chống Pháp, nhưng cụ rất
ghét Hồ, người lănh đạo độc tài, độc đảng, cụ làm bài thơ hoa
hồng để đả kích Hồ:
Hồng gai
Hồng nào hồng
chẳng có gai
Miễn đừng là thứ
hồng dài không hoa,
Là hồng th́ phải
có hoa
Không hoa chỉ có
gai mà ai chơi?
Ta yêu hồng lắm
hồng ơi!
Có gai mà cũng có
mùi hương thơm
( Trăm Hoa đua Nở
)
Chín năm kháng chiến,
trở về Hà Nội cụ Phan được bạn bè đón tiếp nồng nhiệt. Người
hỏi về chuyện kháng chiến, nhất là chuyện đấu tố và xử bắn bà
Cát Thành Long. Người đi kháng chiến không dám nói thực mà dù
có nói thực cũng không có ai tin! Chẳng hạn việc con đem cha
mẹ ra đấu trường, từ trên vành móng ngựa, người con quát lớn,
chỉ tay và mặt đấng sinh thành của ḿnh hỏi :
Thằng địa chủ kia,
mày có biết tao là ai không?
Người địa chủ phải
xưng là con và phải kêu con ḿnh đẻ ra là ông. Làm như thế để
làm ǵ ?
Tại sao phải làm như
thế ? Luân thường đạo lư để đâu? Con người đâu phải con vật mà
làmnhư thế ? Người kháng chiến có lư do không nói thực. Trong
câu chuyện nếu không khí kín đáo, họ chỉ có thắc mắc, taị sao
gia đ́nh bạn ḿnh không di cư vào Nam c̣n ở lại đây làm ǵ ?
Bữa cơm đón tiếp cụ Phan có đĩa thịt gà luộc, cụ gắp một miếng
thịt gà, cụ giơ cao đũa, nói lớn với mọi người đều nghe :
─ Ấy mày !
Chín năm nay, giờ tao mới gặp mày đây!
Khắp HàNội hầu như
đều biết đều bàn luận về miếng thịt gà của cụ Phan. Người ta
biết rằng đời sống ngoài kháng chiến vô cùng gian khổ. Nhưng
người ta không ngại gian khổ, người ta quư tự do như lẽ sống
của cuộc đời. Người ta kinh hoàng trước đấu tố nên người ta
cuồn cuộn lẩn xuống Hải Pḥng để ra đi t́m tự do, t́m không
khí cho đời sống, mặc dù Hà Nội đă tiếp thu, nhưng cuộc bỏ
phiếu bằng chân vẫn tiếp tục….
5) Ngăn làn sóng di
cư.
Tiếng súng vừa ngưng
nổ, ḥa b́nh vừa tới, người ta bằng mọi phương tiện, bằng mọi
ngả đường, mọi cách đố xuống Hải Pḥng như những con sông cuồn
cuộn chẩy ra nguồn. Con đường số 5, con đường này từ Hà Nội,
qua Hải Dương đến Hải Pḥng. Sau hiệp định Genève tôi đi lại
thực nhiều lần. Lúc đó tôi 17 tuổi nên chưa bị lôi xuống xe
như những người khác. Chính mắt tôi chứng kiến nhiều lần : dọc
theo quốc lộ số 5, làng quê bên đường, dàn bà phần nhiều là
con gái từng đoàn người kéo ra quốc lộ. Họ dang tay ngang
đường để chặn xe từ Hà Nội xuống, xe phải ngừng, họ kéo lên xe,
nếu có thanh niên, họ ôm anh thanh niên khóc lóc thảm thiết:‒
đất nước ḥa b́nh rồi, anh c̣n đi đâu nữa ? Tại sao anh bỏ quê
cha đất tổ, bỏ vợ , bỏ con, bỏ chúng em, thế là họ xúm lại lôi
kéo người thanh niên xuống xe. Một thời gian sau, do Ủy ban
đ́nh chiến can thiệp hay do cơ quan nào đó can thiệp tai nạn
kéo người xuống xe chấm rứt.
6) Trường Đại Học
Nhân dân.
Hà Nôi đă tiếp thu,
người kháng chiến nói về đời sống gian khổ trong kháng chiến
và nói qua về đấu tố. Người dân miền bị chiếm đóng kinh sợ,
t́m đường thoát bằng lén nút đi xuống Hải Pḥng. Việt cộng vẫn
t́m cách ngăn chặn làn sóng di cư. Chúng tung ra thông cáo Hà
Nội sẽ mở trường Đại Học Nhân Dân. Ban giảng huấn là những
giáo sư kỳ cựu danh tiếng như : Hoàng Minh giám, Luật sư Phan
Anh, Trần văn Giầu, Vơ Nguyên Giáp, Phạm văn Đồng, Trường
Chinh. Người nhập học chỉ cần chứng chỉ hay học bạ đệ tứ. Con
em những gia đ́nh kháng chiến, cách mạng chỉ cần có học bạ đệ
ngũ. Tin ấy loan ra được giới học sinh hoan nghênh nhiệt liệt.
Thời điểm đó với người học sinh lớp đệ tứ th́ đại học nó như
cái ǵ xa vời vợi, cao chót vót, phải qua mấy chặng đường bằng
cấp, đầy gian khổ, khó khăn…tưởng không bao giờ tới được nó.
Người học sinh đệ tứ như bắt được thời cơ lột xác, họ ào ào
tiến vào đại Học nhân dân. Đại học nhân dân khai giảng ở khu
Đấu xảo HàNôi. Ban giáo sư danh tiếng của trường chỉ là thủ
đoạn lừa bịp, không ai thực sự giảng dậy cả. Sau một năm tốt
nghiệp sinh viên đại học nhân dân phải cưỡng bách đi lao động
khu vườn chè (trà) ở Thái Nguyên. Những người bạch diện thư
sinh trong công tác lao động bị mỉa mai :
" Thân anh sức
rộng vai dài
Mà anh gánh được
bằng hai ḥn kỳ"
Một vấn đề thực tế
được đặt ra: Hồ và CSVN, chúng biết, học sinh lớp đệ tứ đều
mơ ước đại học, nhưng với họ, nó cao và xa vời vợi, với những
cách ngăn. Chúng mang đại học để nhử mồi người học sinh đệ tứ.
Khi con trai ḿnh đă vào đại học th́ làm sao cha mẹ bỏ con ra
đit́m tự do cho được. Đại học nhân dân đă cầm chân một số gia
đ́nh không thể di cư đươc.Vậy diện là trường Đại học Nhân Dân.
Điểm là trường Đại Học Nhân Dân cầm chân một số gia đ́nh dự
dịnh di cư vào Nam.
7) Báo chí và văn nô
của Hồ nói nhiều về giai cấp và tuyên truyền cho đấu tố.
Chưa bao giờ ở Bắc
Việt Nam vấn đề lập trường giai cấp lại được báo chí nói nhiều
đến như thế, nào giai cấp trí thức, giai cấp nho sĩ, giai cấp
tiểu tư sản, giai cấp công nhân, giai cấp nông dân, giai cấp
địa chủ, giai cấp cường hào ác bá, giai cấp bần cố nông, giai
cấp bần nông, giai cấp quan lại, giai cấp tiểu tư sản,giai cấp
phản động…. Sự phân chia giai cấp, khiến giai cấp như bóng ma,
như oan hồn, nó đeo đuổi, bám sát con người, chi phối, đe dọa
mọi hành động của con người. Những nhà lănh đạo, thuộc ḍng
quan lại nay trở thành những người lănh đạo vô sản như Hồ. Rơ
ràng mọi người đều biết Hồ là con cụ phó bảng Nguyễn Sinh Huy
(giai cấp nho sĩ), sau ra làm quan ở bộ Lễ, rồi chuyển làm tri
huyện B́nh Khê (quan lại), chính Hồ làm đơn xin học trường
thuộc địa của Pháp, để ra làm quan cho Pháp, nhưng đơn của Hồ
không được chấp nhận. Ta soi Hồ bằng kính hiển vi, ta thấy Hồ
vô sản ở chỗ nào mà là sáng lập, chỉ huy đảng Cộng sản :
"Hồ Chí Minh, tay
công nhân của thế giới mới lên"
Trường Chinh cũng
con một ông Phó bảng như thân phụ Hồ, ông có đồn điền ở Thái
B́nh thẳng cánh c̣ bay. Trường Chinh học trường Pháp, đỗ trung
học, cả đời ông ăn trắng mặc chơn…không biết cày ruộng chăn
trâu là ǵ ? Ta lại soi t́m dấu vết Cộng Sản của Trường Chinh
ở đ́ểm nạ mà trường Chinh là tổng thư kư đảng Cộng sản ? Phạm
văn Đồng, vơ Nguyên Giáp, cũng như Lê Đức Thọ đều con quan.
Đồng và Giáp, thân phụ của họ đều là quan lớn của triều đ́nh
nhà Nguyễn. Họ học trường Pháp, Đồng đỗ tú tài một ,Giáp đỗ cử
nhân, rồi đi dạy học. Họ không hề có một mảy may nào là dấu
vết vô sản, thế mà là tổng bí thư người lănh đạo Cộng sản: một
người là thủ tướng. Vơ Nguyên Giáp, một khai quốc công thần
của chế độ CS là đại tướng kiêm tham mưu trưởng quân dội kiêm
tổng trưởng quốc pḥng kiêm lănh đạo quân ủy hội, con vị đại
thần triều Nguyễn. Lê Đức Thọ lănh đạo Cộng sản miền Nam ra
tập kết ngoài Bắc, là con một ông tuần phủ (phủ Tuân), một
người lănh đạo đảng Cộng Sản, quyền nghiêng thiên hạ. Vấn đề
lù lù ở trước mặt, ta đặt câu hỏi họ có phải là người, mà hành
động của họ lại trắng trợn đến như thế, thay trắng đổi đen dến
như vậy.Họ có soi gương bao giờ không mà họ không biết hổ thẹn
với lương tâm và lương tri của con người. Vấn đề vẫn c̣n nóng
hổi, nguyên vẹn, người nào soi t́m thấy dấu vết vô sản ở nơi
họ, xin mời lên tiếng cho sáng tỏ vấn đề của lịch sử dân tộc.
Từ ngàn xưa vấn đề
t́nh yêu vợ chồng đă được chấp nhận là:
"T́nh yêu gái trai
vốn không có giai cấp nên nó có sức mạnh vượt qua mọi biên
giới ".
Báo chí Cộng Sản và
bầy nhặng văn nô, đưa ra quan điểm của Cộng Sản: là t́nh yêu
phải có giai cấp nên cán bộ và bộ đội Cộng Sản v́ vấn đề giai
cấp cách ngăn nên không được phép kết hôn với con gái nhà địa
chủ. Nếu kết hôn với con gái địa chủ sẽ phải bỏ, phải cắt đứt
để giữ lập trường giai cấp,nếu không bị Đảng phê b́nh là mất
lập trường, ảnh hưởng đến công tác:
" Nó yêu col bát
ngựa hồng
Nó yêu môt đức ông
chồng hiên ngang
Nó chỉ yêu một ông
quan cách mạng
Nó có đâu làm bạn
với dân nghèo
Bảo rằng : ba bảy
thứ yêu
Nó yêu danh vọng
nó yêu ǵ ḿnh
Anh yêu nó, rồi
anh nghe lời nó
Anh theo cách mạng
nửa đường
Anh quy phục nó,
đầu hàng nó kia"
Nhà thơ, nhà văn
Phùng Quán đă nổi danh với ng̣i bút dũng cảm, tác giả cuốn
Vượt Côn Đảo đă la hét trên báo chí phản đối vấn đề giai cấp
chi phối, chia rẽ vấn hôn nhân, ông hét lớn :
« Mang bục công an
đặt giữa tim người
Bắt t́nh cảm ngược
xuôi
Theo luật đi đường
của nhà nước »
Lời nói của con người,
nhất là lời của những nhà lănh đạo như buá bổ, như dao chặt
thép.Nhưng ta nh́n vào thực tế trước mắt bày Lê Duẩn, Lê đức
Thọ, Hà huy Giáp…..chúng từ miền Nam ra tập kết miền Bắc,
chúng mang theo cả bầy vợ nhỏ con cái gia đ́nh địa chủ.Quả vậy,
không nh́n cái ǵ Cộng Sản nóí, phải nh́n những ǵ Cộng Sản
làm th́ mới thấy mặt thực của chúng. Chu Ngọc viết về cái gọi
là lập trường :
"Chồng:‒
Buổi xem phim « Chỉ huy chiến hạm » anh buồn ngủ quá, một
ông bên cạnh cứ ghé vào tai anh : « Sao lại ngủ,sao lại ngủ,
thái độ xem phim nước bạn lạ nhỉ ? "
.Anh cầm mũ đi về,
ông ấy theo ra thảo luận, và khuyên anh xem cho hết. Bỏ về
giữa chừng th́ có ư chê phim Liên Xô. Anh đành phải quay vào
ngồi cho đến hết.
Vợ:‒
Thế anh có cho ông ấy biết thế là mất tự do của người khác
không ?
Chồng: Tự do nào ?
Vợ: tự do khen chê.
Chồng: sao lại có
cái tự do ấy nhỉ .
Vợ: thế sao anh
lại ngủ?
Xem phim ảnh Liên Xô
mà bỏ dở hay chê phim không hay là mất lập trường rồi! Như thế
mộtcâu nói, một hành động nhỏ là phải xét đến hành động giai
cấp của họ. Nguyễn Mạnh Tường khi phê b́nh Cải Cách ruộng đất
đă dẫn chứng rằng ta chỉ chú ư đến vấn đề lập trường giai cấp
mà đặt hồng hơn chuyên nên dưa đến những kết quả trầm trọng.
Khi ta tuyển một người tài xế lái xe ta không hỏi họ có bằng
lái xe tự bao giờ, đă lái bao nhiêu năm ? Có gây ra tai nạn
bao giờ không ? mà ta chỉ hỏi, chỉ xét, người lái xe, thuộc
thành phần giai cấp nào? Là ta đă đặt hồng hơn chuyên. Kết quả
mấy năm nay nhiều tai nạn xe hơi xảy ra v́ tài xế tốt trên lập
trường nhưng không có chuyên môn. Các bác sĩ phản ảnh rằng:
Khi một bệnh nhân đưa vào bệnh ta xét hỏi bệnh nhân thuộc
thành phần giai cấp nào? Nếu họ thuộc thành phần địa chủ th́
để cho họ chết th́ mới có lập trường! Vậy vấn đề lập trường và
giai cấp ám ảnh đeo duổi con người và chi phối mọi hành động
của con người và họ đă đặt hồng trên chuyên!
8) - Hồ buông lời
lộng ngôn" nợ máu” để sát hại mấy trăm ngàn sinh mạng….
Khi sắp đi vào cuộc
cách mạng long trời lở đất Cải Cách Ruộng Đất, Hồ đưa ra lời
lộng ngôn "Giai cấp địa chủ phải trả nợ máu giai cấp nông
dân". Nó quả là lời lộng ngôn, v́ nó không phản ảnh sự
thực. Đó là lời của ông chủ tịch nhà nuớc, chủ tịch đảng CSVN,
đảng đang chỉ huy lănh đạo dân tộc. Câu lộng ngôn ấy, đă quàng
vào cổ địa chủ tội phải trả nợ bằng máu. Gần nửa triệu con
người, gần nửa triệu địa chủ, gần nửa triệu công dân phải
cưỡng bách mang tội đó để lên đoạn đầu đài đền tội. Để sáng
tỏ vấn đề ta xét câu đó là lộng ngôn th́ lộng ngôn ở chỗ nào ?
– Giai cấp địa chủ nợ máu giai cấp nông dân. Câu đó có ư nghĩa
là, không phải một hay hai địa chủ, hay một nhóm địa chủ, mà
là tất cả địa chủ đều có nợ máu giai cấp nông dân.Xin linh hồn
của thủ phạm Hồ vế xét vấn đề vừa nêu ra ở trên. Nếu có ai
thương Hồ bênh vực cho Hồ th́ có quyền lên tiếng:
Dân tộc Việt Nam
không phải là tất cả mà đa số từ nhiều thế kỷ nay theo đạo
Phật. Đạo này chủ ư giác ngộ con người:”
Qua bờ mê đến bến
giác”dạy con người phải hỉ xả và
cấm sát sinh. Giới địa chủ cũng như toàn dân tộc, họ không
giết người v́ giết người là một trọng tôị. Nh́n lại quá khứ,
những người lớn tuổi 8o, 9o hay 1OO đều không thấy, đều không
có giai cấp địa chủ giết giai cấp nông dân Nếu có một, hai
người địa chủ giết nông dân th́ ta không thể phóng đại lên
rằng: giai cấp địa chủ nợ máu giai cấp nông dân. Nếu quả có
một hai người trong giai cấp địa chủ giết nông dân th́ điạ chủ
ấy là ai? Tên là ǵ ? giết ở đâu và bao giờ ? Toà án đă kết
tội kẻ giết người ra sao ? và những ai là nhân chứng ? Câu hỏi
không đúng với lời lộng ngôn của Hồ, không có nên không có câu
trả lời Chỉ v́ câu nói lộng ngôn, đă phóng đại quá mức mà bao
nhiêu sinh mạng điạ chủ bị giết một cách tức tưởi nghẹn ngào.
Chết thế mà không người nào dám lên tiếng, ta chỉ nghe những
lời tán thưởng đầy máu cuả bọn vô liêm, vô sỉ :
“Giết, giết nữa,
bàn tay không ngưng nghỉ “
9) Địa chủ vóc dáng
họ ra sao ? Tài sản họ thế nào ?
Nói đến giai cấp địa
chủ là ta tưởng tượng ngay đến một loại người: Vợ chồng họ,
cũng như cả gia đ́nh họ đều là những người ăn trắng mặc trơn,
không hề biết lao động, họ không đổ mồ hôi v́ họ không biết
những công việc nặng nhọc như cày bừa,gánh vác, tát nước cào
cỏ. Ruộng vườn họ thực nhiều, họ phải mượn người cày cấy, gặt
háí. Họ đích thực là điạ chủ, họ ngày càng giàu. Quả họ là địa
chủ v́ họ sống bằng sự bóc lột sức lao động của nông dân. Các
nhà lănh đạo đảng CS Tàu, phần lớn họ đều là địa chủ: ruộng
đất của họ thẳng cánh c̣ bay, dinh thự họ ở được xây dựng rất
là đồ sộ, nguy nga nên goị họ là các gia trang như: Lưu gia
trang của chủ tịch nước Trung Hoa Lưu Thiếu kỳ. Lâm gia trang
của tướng Lâm Bưu người được chỉ định thừa kế Mao Trạch Đông.
Bành gia trang của lăo tướng Bành Đức Hoài. Chu gia trang là
của Chu Đức .Ngày xưa Chu Đức đi du học ở Tây Phương, khi về
ông bị nghiện rất nặng. Đảng Cộng Sản Tàu nổi dậy, ông theo
đảng CS. Ông thiết lập một đoàn quân gồm các tá diền,lực điền
và người làm công của gia trang ông thành lập một trung đoàn ở
đất Tứ Xuyên, ông là người chỉ huy. Các Gia trang phải có mức
dộ thực đồ sộ, nguy nga, rộng lớn. Người ta nói rằng :phải đi
ngựa một ngày, mới được một ṿng gia trang. Trên giải đất Việt
Nam có nhiều địa chủ có ruộng đất rộng lớn, qui mô, như các
gia trang bên Tàu hay địa chủ Tàu không ?- Thưa có, những đồn
điền qui mô, rộng lớn như điền chủ Trung Hoa, chủ nhân đều là
người Pháp. Khi t́nh h́nh Việt Nam mất ổn định, các chủ đồn
điền người Pháp đều bỏ hoang đồn điền hay bán lại cho người
Việt Nam như đồn điền của bà Cát Thành Long ở Thái Nguyên. Địa
chủ Việt Nam thường chỉ có bẩy, tám hay trên mười mẫu ruộng,
một hay hai con trâu. Có thể người chồng không lao động, người
vợ vẫn làm việc như nông dân . Hồ và CSVN căn cứ chính vào sức
lao động để quyết định họ là địa chủ, v́ họ thiếu một yếu tố
là yếu tố lao động nên chỉ có một hai mẫu ruộng mà không canh
tác lao động th́ vẫn bị quy vào thành phần địa chủ. Tôi có
người bạn già quê anh Nam Định kể: Làng anh có một người làm
nghề kéo xe ở Hà Nội, đă hai đời. Đời người con dành dụm được
món tiền, anh về quê mua một hai mẫu ruông cho người làng làm
ruộng để thu tô, c̣n anh vẫn làm nghề kéo xe ở HàNội. Khi đội
Cải Cách về anh bị ghép là địa chủ, anh bị bắt từ HàNội đưa về
quê, đưa ra bắn. Khi bị bắn, họ nhét rẻ đầy mồm anh khiến anh
không lớn tiếng chửi bới được .
10) Phải chăng điạ
chủ giầu có là nhờ bóc lột nông dân như Hồ nói ?
Người đia chủ miền
Bắc Việt Nam thường chỉ năm, mười mẫu ruộng và một hai con
trâu. Có thể người chồng không đi làm, người vợ vẫn đi cấy
nghĩa là họ lao động như người nông dân. Nhà họ nếu giàu có,
có một vài gian nhà ngói, c̣n toàn nhà dạ. Dân tộc Việt Nam
sống bằng nông nghiệp nên mức sống của nhân dân điều kiện đầu
tiên là phải lao động, đổ mô hôi và phải thường xuyên tiết
kiệm. Họ thường ăn những món mà miền Nam giàu có trù phú không
có như các món kho mặn chẳng hạn cá kho, thịt kho, tôm kho….tất
nhiên đă kho phải mặn. Đồ ăn th́ những tháng mùa hè đều được
chuẩn bị sẵn dể ăn vào những tháng mùa Đông như dưa muối, cà
nén , cá khô……từng vại lớn. Người dịa chủ phải hết sức tiết
kiệm,một năm có độ hai bộ quần áo được nhuộm bằng củ nâu hay
mầu đen, chỉ một chút nữ trang đă gọi là giàu có, người dân
thường chỉ đeo nữ trang bằg bạc….Bà bán nước trà ở chợ, kín
đáo khoe của với bà bán trầu. Bà cúp bốn ngón tay lại, để một
ngón có đeo nhẫn, bà đưa ngón tay thẳng vào mặt bà bán trầu: "Xin
bà cho tôi chút vôi". Bà bán trầu nghĩ rằng: con mẹ bán
nước trà, nó muốn khoe của với ḿnh đây. Bà sẽ khoe lại cho
mày biết tay. Bà vạch khăn chít đầu, để lộ cái tai deo nhẫn.
Bà nói với bà bán nước: "Tôi bị điếc, bà nói vao tai tôi
mới nghe" ta không c̣n được nh́n áo tơi, áo lá là những
thứ người nông dân mặc vào những tháng trời mưa. H́nh ảnh
chiếc áo vá, và cái váy đụp đă từ lâu ta không được nh́n thấy.
Váy đụp là váy của người nông dân mặc lâu đời, chỗ nào rách
th́ họ vá,vá nhiều lần chồng chất lên nhau, không c̣n miếng
vải nào c̣n nguyên. Lâu lâu mới giặt váy, váy khá nặng, khi
giặt thả xuống ao, nó không ch́m ngay mà nó nổi lềnh bềnh v́
nó quá dầy và khá nặng. Đời sống nông thôn được mô tả là ăn
mặc nâu sồng...Người địa chủ trở thành giàu có là nhờ biết
tích lũy lâu đời, vô cùng cần kiệm trong đời sống, lâu đời họ
trở thành có bát ăn bát để. V́ đời sống người miền Bắc lấy sự
tiết kiệm làm đầu. Người miền Nam thường đùa gọi dân Bắc Kỳ là
dân rau muống. Mấy năm đầu di cư, chúng tôi ảnh hưởng sinh
hoạt người Nam, chiều chiều chúng tôi ra Ngă Sáu, ngồi quán
ngoài đường, lai rai ba sợi. Một ông mặc đồ bà ba chaó ḷng,
đứng tuổi đi xe đạp tới. Từ dưới đường ông ngừng xe, nói với
bạn:
─
Đường Nguyễn tri Phương, xe hớ vừa cán
chết một người!
─ Có biết người đó
già hay trẻ? ở đâu không ?
─ Không ,nhưng hắn
lứa tuổi sồn sồn, lật đít hắn lên có bó rau muống, th́ đúng
hắn là dân Bắc kỳ rồi!
Năm 1958, tội xin được chân dạy giờ
trườngTrung Học B́nh Dương. Tôi đang giảng Nguyễn Công Trứ,
giờ ra chơi hai câu thơ của ông được viết trên bảng:
“C̣n trời c̣n đất
c̣n non nước
Có lẽ ta đâu măi
thế này”
lúc vào học, hai câu
thơ trên bảng đă được xoá đi thay vào hai câu :
“ C̣n trời, c̣n
nước , c̣n non
C̣n ao rau muống
th́ c̣n di cư”
Ấy, học tṛ người
miền Nam, lớn lộc ngộc – có khi lớn hơn thày, đuà chế mấy ông
thày miền Bắc dân rau muống. Quả là rau muống có lẽ đă đi vào
máu của dân Bắc Kỳ. Rau muống là món ăn phổ quát, cũng có thể
dễ trồng nên rau muống rất rẻ. Rau muống được người Bắc xử
dụng đến mức tinh vi đầy nghệ thuật, không bỏ phí phần nào cả.
Ngọn non rau muống để ăn, nấu canh hay xào hoặc luộc, nước
luộc rau muống làm canh, gốc rau muống để làm dưa chua. V́ đức
tính cần kiệm ấy, người miền Bắc thành công trên nhiều lănh
vực. Năm 1957, tôi từ Hà Nội vượt qua ḍng Bến Hải vào Nam,
tôi ở với anh chị tôi và các cháu tôi ở đường Chi Lăng Phú
Nhuận. Nơi anh chị tôi rất gần nhà thầy Chu văn B́nh, vị thày
dạy tôi lớp Pháp văn riêng khi gần hội nghị Genève. Tôi tới
thăm thầy B́nh luôn. Nếu không có người thứ ba, câu chuyện
giữa chúng tôi xoay quanh vấn đề Cải Cách ruộng. Thày B́nh
thường nước mắt sụt sú ( v́ thầy thương mẹ) thày nói qua nước
mắt. Đấy câụ thấy không mẹ tôi – là một bà nhà quê, hiền lành,
đôn hậu, đến con gà bà không dám cắt tiết, huống chi con người
thế mà chúng ghép mẹ tôi vào tội nợ máu nông dân, để xử tử.
Xin hỏi mẹ tôi giết nông dân nào, tên ǵ, ở đâu ? truờng hơp
nào?nhân chứng ở đâu. Mẹ tôi giàu có, nuôi tôi ăn học ở Hà nội.
Gia sản là do ông bà để lại, một phần do bà rất tiết kiệm
trong đời sống. Những sáng bà ra thăm cánh đồng, trên đường đi
bà thấy một băi phân trâu là bà dơ hai tay xúc băi phân mang
về chuồng trâu nhà ủ để bón lúa hay bà ngắt một cành tre nhỏ
cắm vài băi phân để cho mọi người biết băi phân trâu đă có sở
hữu chủ? Thế mà chúng buộc mẹ tôi tội nợ máu nhân dân và bóc
lôt giai cấp nông dân ?Nhà tôi gọi là giầu có là do ông bà tôi
để lại và mẹ tôi chăm làm và tiết kiệm nhiều đời rồi tích lũy
lại mà có.
Một diền chủ goá phụ,
bà chỉ có một dứa con trai, bà cầu mong con trai bà mau lớn,
bà lấy vợ cho nó, để bà sớm có cháu nối dơi tông đường (người
Việt Nam ngày xưa quan niệm hạnh phúc là Phúc con cháu đầy đàn,
đầy đống , Lộc là sự giàu có, thọ là sống lâu, trường thọ
không chết yểu). Đứa con trai của bà đă lấy vợ, nhưng chưa có
con, nó thấy bà vẫn âu sầu ủ rũ, nó sà vào ḷng mẹ nhơng nhẹo,
như thời nó c̣n thơ ấu:
─ Mẹ ơi, mẹ vẫn
mong con mau lớn, con có vợ, để con để nối dơi tông đường, nay
con đă có vợ rồi sao mẹ vẫn buồn hả mẹ?
─ Chính mày đă có
vợ rồi mà mày không biết dậy vợ mày nên mẹ mới buồn!.
─ Sao hả mẹ ?
─ Hôm qua vợ mày
nó ăn cơm, nó nhai cà muối, hột cà bắn cả vào mặt mẹ!
Anh con trai tối nói
với vợ, hôm qua em ăn cơm với cà muối, em nhai cà làm sao để
hột cà bắn cả vào mặt mẹ nên mẹ buồn Người con dâu biết bà mẹ
chồng bới lông t́m vết để làm khổ nàng dâu. Bữa sau ăn cơm với
mẹ chồng nàng ăn cả trái cà, rồi cúi đầu xuống ngậm miệng nhai
cà. Bà mẹ chồng vẫn buồn ủ rủ:
─ Mẹ ơi mẹ, con đă
dậy vợ con rồi, sao mẹ vẫn buồn hả mẹ!
─ Mày dậy vợ mày
cái ǵ ?mà mỗi miếng cơm , nó ăn một quả cà muối,nhà tao có
giàu có ǵ cho cam , như thế mấy chốc nhà tao chẳng sạt nghiệp
v́ nó!
Người địa chủ ở nông
thôn có bát ăn bát, để dư thừa chút ít, là do tính cần cù
xiêng năng và sự tích lũy lâu đời của họ mà trở thành giàu có,
th́ đúng hơn họ giàu có là do bóc lột xương máu của nông dân.
11) Văn nghệ sỹ từ
kháng chiến trở về nói về thảm cảnh cải Cách ruộng đất.
Qua các báo Nhân Văn
và Giai Phẩm mùaThu và muà Đông, văn nghệ sĩ, từ chiến khu, họ
trở về Hà Nội, họ lên tiếng đ̣i đảng CS phải trả lại quyền
lănh đạo văn nghệ cho giới văn nghệ. Nhà phê b́nh Phan Khôi,
được tiếng là dũng cảm, là nghệ sĩ ngay thẳng, bộc trực.Sau
khi về HàNội, Phan Khôi đă được đảng cử đi đọc diễn văn trước
mả Lỗ Tấn nhà văn danh tiếng của Tàu. Sau khi làm xong nhiệm
vụ, Phan Khôi được Cộng sản Tàu mời đón về Bắc Kinh để coi máy
móc hiện đại. Cán bộ CS Tàu dẫn Phan Khôi xem nhà máy. Nh́n
máy đang chạy Phan khôi nói với các đồng chí CS Tàu rằng: Các
đồng chí nh́n máy đang chạy thế kia, mà Marx bảo lao động sáng
tạo là sai mà phải nói trí thức sáng tạo mới đúng. Có lẽ đang
lúc hứng khởi, ông xuất khẩu hai câu thơ để cảnh giác giới CS
lănh đạo Trung Hoa:
" Cộng sản nó ở
nước Nga
Chính danh thủ
phạm tên là Lênin"
Câu thơ ấy đến tai Hồ
và CSVN nên Phan Khôi bị thất sủng. Ông nhập nhóm Nhân Văn như
người lănh đạo của nhóm này. Phan Khôi viết bài Ông Năm Chuột.
Năm Chuột là người thợ rèn ở làng ông rất giỏi nghề rèn, kiêm
nghề thợ Bạc rất khéo tay, ông có tài tráo một cái kiềng bằng
vàng ngay trước mặt chủ nhân mà người chủ không biết. Phan
Khôi từ Sài g̣n về quê, ông buồn thường lui tới nói chuyện với
năm Chuột. Ông Khám phá Năm Chuột biết thơ và đọc khà chử Hán.
Rồi một ngày Năm Chuột nói với ông Phan Khôi rằng :
“Người ta cái ǵ
biết ít th́ chỉ nên nghe chứ không nên nói, tôi không nói
chuyện văn chương chữ nghĩa với ông, cũng như ông không dạy
nghề thợ bạc cho tôi”
qua đó đả kích đảng
đă chủ trương văn nghệ phải được sự lănh đạo của đảng. Cụ
Phan như thừa thắng xông lên, cụ quả là người quả cảm, cụ mó
cả giái ngưạ, cụ phê b́nh lănh tụ, người từ trước đến nay coi
như bất khả xâm phạm. Cụ ví Hồ như ông b́nh vố của đồng quê,
càng sống lâu, b́nh vôi càng tồi v́ ruột b́nh vôi bị đặc lại :
“Những kiêp người
sống lâu trăm tuổi
Y như cái b́nh vôi
Càng sống càng tồi
Càng sống càng bé
lai “
Cụ Phan Khôi bị đảng
cô lập và phong tỏa.Qúa phẫn uất cụ làm mấy câu thơ:
“Làm sao cũng
chẳng làm sao
Dẫu có thế nào
cũng chắng làm chi
Làm chi cũng chẳng
làm chi!
Dẫu có việc ǵ
cũng chẳng làm sao “
Cụ Phan Khôi bước vào
tuổi thất thập cổ lai hy, lễ thượng thọ cụ không ai dám lui
tới v́ sợ liên lụy. Đảng đang quy tội cụ Phan Khôi vào tội
phản động. Cụ Phan làm một bài thơ để kỷ niệm ngày thượng thọ
của ḿnh, trong đó có hai câu:
“Lên bảy mươi rồi
mẹ nó ơi!
Thọ ta, ta chúc lọ phiền ai“
Bài thơ đến tai bọn văn nô, chúng như nổi
cơn cuồng nộ, liền đả kích Phan Khôi, với những lời thô tục,
bẩn thỉu mà ta chưa bao giờ nghe thấy trong ǵới văn nghệ, văn
chương. Văn nô Nguyễn công Hoan một nhà văn lớn, tác giả:
“Cành Vàng Lá ngọc” con trai trưởng của một quan tri huyện,
viết :
“Nhắn bảo Phan Khôi khốn kiếp ơi !
Thọ mi, mi chúc chớ
ḥng ai.
Văn chương đù mẹ
thằng cha bạc !
Tiết tháo tiên sư cái
mẽ ngoài
Lô dích, trước cam
làm kiếp chó
Nhân văn , nay lại
hít ǵ voi.
Sống dai thêm tuổi
cho thêm nhục,
Thêm nhục cơm trời,
chẳng thấy gai;
(trích trăm Hoa đua
nở)
Nhà thơ xứ kinh Bắc quê
hương của văn nghệ- Hoàng Cầm đă viết về một trong những thảm
cảnh của thời Cải Cách Ruộng đất:
Em bé lên sáu tuổi,
của Hoàng Cầm
I
Em bè lên sáu tuổi
Lủi thủi t́m miếng ăn
Bố: cường hào nợ máu
Đă trả trước nông dân,
Mẹ bỏ con lay lắt
Đi tuốt vào trong
Nam.
Từ khi lọt ḷng mẹ
Ăn sữa, ngủ giường êm
Áo hoa lót áo mềm
Nào biết ḿnh sung
sướng
Ngọn sóng đương trào
lên
Ai nghĩ thân bèo bọt,
Nhưng người với con
người
Vẫn sẵn ḷng thương
xót
Có cụ già đói khổ
Lập cập đi ṃ cua;
Bố mẹ nó không c̣n
Đưá trẻ ngày gầy c̣m
Bỗng thương t́nh côi
cút
Cụ nhường cho miếng
cơm
Chân tay như cái que
Bụng ph́nh lại ngẳng
cổ
Mắt tṛn đỏ hoe hoe
Đo nh́n đời bỡ ngỡ:
"Lạy bà xin bát cháo
Chaú miếng cơm, thày
ớ "
II
Có một chị cán bộ
Đang phát động thôn
ngoài
Chợt nh́n ra phiá ngơ
Nghe tiếng kêu lạc
loài.
Chị rùng ḿnh nhớ lại
Năm đói kém từ lâu
Chị mới năm tuổi đầu
Liếm lá khoai giữa chợ.
Chạy vùng ra phía ngơ
Dắt em bé vào nhà,
Nắm cơm dành chiều
qua
Bẻ cho em một nửa.
Chị bần cố nông cốt
cán
ứa nước mắt quay đi:
“nó là con địa chủ
Bé bỏng đă biết ǵ
Hôm em cho bát cháo
Chịu ba ngày hỏi truy
“
Chị đội bỗng lùi lại
Nh́n đưá bé mồ côi
Cố t́m vết thù địch
Chỉ thấy một con
người
Em bé đă ăn no
Nằm lăn ra đất ngủ
Chị nghĩ: “ sau lấy
chồng
Sinh con hồng bụ sữa
“
III
Chị phải đ́nh công
tác
V́ câu chuyện trên
kia
Buồng tối lạnh đêm
khuya
Thắp đèn lên kiểm
thảo.
Do cái lưỡi không
xương
Nên nhiều đường lắt
léo
Do con mắt bé tẻo
Chẳng nh́n xa chân
trời
Do bộ óc chây lười
Chỉ một màu sắt rỉ,
Đă lâu năm ngủ kỹ
Trên trang sách im
ĺm,
Do mấy con người máy
Đầy gân thiếu trái
tim
Nào” liên quan phản
động “
“ Mất cảnh giác lập
trường
Mấy đêm khóc ṛng ră
Ngọn đèn soi tù mù,
Ḷng vặn ḷng câu hỏi
"Sao thương con kẻ
thù ?
Giá ghét được đứa trẻ
Ḷng thảnh thơi bao
nhiêu !"
Hoàng Cầm
(Trăm Hoa Đua Nở)
Viết đến đây tôi muốn
hét thực lớn để trời cao có thấu, mọi người có lương tri của
nhân loại đều hay biết: giữa ḷng của thế kỷ 2O, c̣n nơi nào
trên trái đất hiện hữu chế độ tàn nhẫn man dại hơn thời trung
cổ. Đứa hài nhi khi nó ra đời nó đâu có quyền lựa chọn chỗ ra
đời. Mới sáu tuổi đầu, tâm tư đứa trẻ c̣n như tờ giấy trắng,
dù cha mẹ nó có bị nợ máu như tội Hồ quàng vào cổ chúng, th́
đứa trẻ ngây thơ cũng không thể có tội. Chị đội đă cố t́m vết
thù địch của em bé, nhưng càng t́m chị chỉ thấy một con người !
Xét về mặt pháp lư, một dân tộc vẫn có niềm kiêu hănh với bốn
ngàn năm văn hiến v́ sự hiện hữu của ṭa án nhân dân, sự truy
t́m và phán xét của nó dưới triều Hồ đă lùi lại năm thế kỷ so
với nền pháp lư của nhân loại. Luật sư Nguyễn Mạnh Tường một
người nổi tiếng thông minh ở miền Bắc. Mới 23 tuổi, ông đă đỗ
hai bằng tiến sĩ quốc gia ở Paris, tiến sĩ luật và tiến sĩ văn
chương. Sau sửa sai của Hồ, ông đă đọc bài diễn văn ở mặt trận
tổ quốc Hà Nội về những sai lầm của cải cách ruộng đất về mặt
pháp lư :
"Một, nguyên tắc đầu
tiên là không h́nh phạt các tội phạm quá lâu rồi bây giờ mới
khám phá ra. Tại sao ? v́ rằng vấn đề bằng chứng khó giải
quyết được. Tang vật đă mất, nhân chứng có người đă từ trần,
có người không nhớ rơ việc họ đă mục kích. Hơn nữa, sở dĩ h́nh
luật phạm các tội, là v́ các tội ấy đă xâm phạm vào trật tự xă
hội, tác hại cho nạn nhân và gây tác dụng xấu trong quần chúng.
Nhưng khi tội phạm đă quá lâu, trật tự xă hôị hết bị xâm phạm
rồi, nạn nhân không c̣n đau khổ, tác dụng xấu của xă hôi cũng
hết, thời gian đă hàn gắn các vết thương. Bây giờ lại vạch ra
chuyện cũ th́ không những khó thu thập được bằng chứng kết tội
mà lại gây một sự náo động trong xă hôi không cần thiết. Chính
xă hội thấy "quên" lợi hơn là "nhớ"
Một nguyên tắc thứ
hai là trách nhiệm của phạm nhân th́ chỉ một ḿnh phạm nhân
phải chịu, không có trách nhiệm chung của vợ con, của gia đ́nh
. Nếu trách nhiệm trước h́nh luật của các người có "quan hệ" với
phạm nhân không những là bất công mà c̣n gây các sự rung động
vô ích trong xă hội.Hơn 4OO năm nay không một nước Tây phương
nào làm việc đó nữa. Trách nhiệm trước h́nh luật chỉ là trách
nhiệm cá nhân mà thôi. Không những thế về phương diện nhân đạo,
th́ các phạm nhân quá già đưọc miễn nghị, miễn tố và các vị
thanh niên được chiếu cố.
Một nguyên tắc thứ ba
là muốn kết án một người phải có bằng chứng xác đáng. Phải có
nhân chứng là những kẻ đă mục kích sự phạm pháp và cung khai
một cách cụ thể, rơ ràng, chắc chắn. Một nhân chứng thôi chưa
đủ, ít ra cũng phải có hai nhân chứng cung khai phù hợp với
nhau, mới coi là đáng kể. Cung khai của các nhân chứng phải ăn
khớp với nhau, và trong quá tŕnh phạm pháp các vật thu được
phải có tác dụng hợp lư, sát với kết quả do cuộc diều tra mang
lại.
Nguyên tắc thứ tư là
thủ tục, điều tra xét xử phải đảm bảo quyền lợi của bị tố nhân.
Bị tố nhân có quyền nhờ luật sư bào chữa cho ḿnh, và khi
thiếu điều kiện nhờ luật sư, khi nào là một trọng tội , toà
phải cử một luật sư bào chữa không, cho bị can . Trong tất cả
giai đoạn điều tra ở trong t́nh trạng công an thẩm vấn trong
pḥng dự thẩm, buộc tôị trước ṭa quyền lợi của công tố viện
ngang với quyền lợi của bị can, nghĩa là nếu công tố viện đưa
hết lư lẽ để buộc tôị, bị can đưa hết lư lẽ để minh oan. Cuộc
đấu lư diễn ra trong tất cả quá tŕnh điều tra, truy tố, xét
xử giữa công tố viện và luật sư. Các vị thẩm phán ngồi xét xử
phải là vô tư, đúng giữa để xem cuộc đấu lư diễn ra dưới mắt
ḿnh. Như thế mới nhận định đúng và xử công minh. Ṭa án xét
xử không chịu lệnh của ai trong khi xét xử, chỉ biết xét xử
theo lương tâm của ḿnh, và căn cứ vào các tài liệu trong hồ
sơ, sau khi nghe hai tiếng chuông buộc tôi và gỡ tội. Người
thẩm phán phải được bảo đảm làm nhiệm vụ của ḿnh, mà không sợ
ai khiển trách, gây khó khăn cho ḿnh được. Khi diều tra tuyệt
đối cấm không được dùng phương pháp tra khảo, đánh đập, hành
hạ bị can, mớm cung cho bị can, dọa nạt hay dụ dỗ hắn. Khi nào
có điều nghi ngờ th́ bị can được miễn nghị. Nếu bị kết án, th́
c̣n quyền chống án lên toà trên. Nếu bị án tử h́nh, th́ c̣n
quyền xin ân giảm trước vị chủ tịch chính phủ. Con người của
bị can, trong tất cả quá tŕnh truy tố và xét xử, phải được
tôn trọng triệt để, khi bị can ra trước toà th́ không được
xiềng xích họ và không lúc nào được dùng nhục h́nh đối với họ......Sở
dĩ ta không để ư đến giải pháp , pháp lư v́ 3 lư do:
1) Quan điểm ta địch
, thù bạn của ta rất mơ hồ
2)Ta bất chấp pháp
luật, lấy chính trị lấn át pháp lư
3)Ta bất chấp chuyên
môn
Nhà thơ Hữu Loan, tác
giả Mầu tím Hoa Sim,sau khi nhập quân đội, ông trở về hội văn
Nghệ Hà Nội, tận mắt ông thấy xă hội bẩn thỉu, Hữu Loan uất ức
cất tiếng kêu :
"Một điều đau xót
Trong chế độ chúng ta
Trong chế độ dân chủ
cộng hoà
Những thằng nịnh c̣n
thênh thang đất sống
Không quần chùng,,áothụng.
Không thang đàn bà,
Nhưng c̣n
Thang lưng,
Thang lữơi.
Những mồm
tanh tưởi
Ngậm ṿi đu đủ
trợn mắt
Phùng mang
Thổi vào rốn cấp
trên:
“Dạ,dạ,thưa em
Găi cổ
"Dạ dạ thưa anh
"………Anh quên ngủ
Quên ăn
nhiều quá"
Anh v́ nước
V́ dân
Hơn tất cả
Từ trước
đến nay"
Chân xoa
Và xoa tay
Hít thượng cấp,
cứ thơm
Gọi thế là
Phê b́nh cấp trên
Kịch liệt
Nhà thơ Hữu Loan lại
giang hai tay, mở rộng ḷng, t́nh nguyện lao vào nhiệm vụ quét
sạch xă hội:
"Chúng nó c̣n
thằng nào
Là chế độ chúng ta
chưa sạch
Phải làm tổng vệ
sinh cho hết mọi thằng.
Những người đánh
bại xâm lăng
Đỏ bừng mặt v́
những tên quốc xỉ
Ngay giữa thời nô
lệ
Là người chúng ta
Không ai biết cúi
đầu.
(trích trăm Hoa
đua nở)
Khi Hồ rút khỏi đại
hội. Ban giám đốc của đại hội mời các nghêsỹ lên phát biểu
cảm tưởng. Ư họ muốn chờ những bài phát biểu để tung hô Hồ.Hữu
Loan trên diễn dàn dơng dạc tuyên bố:Bác Hồ trăm công ngàn
việc mà bác giành th́ giờ đến thăm đại hội chúng đó là điều
quư. Nhưng đại hội có nhiều người lớn tuổi hơn bácmà
gọi người trong đại hội là chú và xưng ḿnh là bác.
Trong đại hội có nhiều đại sứ quán tham dự, tôi e rắng họ sẽ
giảm niềm kính trọng với dân tộc chúng ta!
Chỉ v́ những lời mó
giái ngựa, hợp lư ấy mà Hữu Loan suưt nữa mất mạng và bị trù
ếm, khiến ông phải bỏ quân đội, bỏ hôị văn nghệ, lánh tại quê
hương của ông miền Thanh Hóa xa xôi, sống với nghề xe đá thuê
và làm ruộng cho tới bây giờ. Người về thăm Hữư Loan cho biết,
cụ Tú Hữu Loan đă trên 9O tuổi và vẫn c̣n rất khoẻ mạnh. Hoan
hô nhà thơ Hữu Loan, chúng ta ngả mũ cuí đầu trước khí phách
hiên ngang của nhà thơ Hữu Loan.
Nhà văn trẻ quân đội
Phùng Quán, trước một xă hội thối nát, nịnh bợ thăng lưng,
thang lưỡi, đă cao ngạo tuyên bố những lời khí phách, ông
quyết làm một nhà văn chân thực suốt đời, như thách đố lănh
đạo quyền uy, bẩn thỉu
"Người làm xiếc đi
giây đă khó
Nhưng chưa khó
bằng làm nhà văn
Đi trọn cuộc đời
làm nhà văn chân thật:
Yêu ai cứ bảo là
yêu, ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt
nuông chiều
Cũng không nói yêu
thành ghét
Dù ai cầm dao dọa
giết
Cũng không nói
ghét thành yêu…"
(Trích Trăm Hoa
đua Nở)
Để
làm tṛn thiên chức cuả nhà văn là những nhân chứng của thời
đại, nhà văn bị Đảng lănh đạo, chỉ thị, soi mói, dóm ngó, bắt
viết thế này, viết thế kia. Nhà văn đưới chế độ độc tài Cộng
sản như những người bị đảng cướp hết bút, sách vở, nhà văn nổi
tiếng Vượt Côn Đảo, như đă hét lên nói những lời quả quyết với
lịch sử, vơí dân tộc:
" Giấy bút tôi ai
đă cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao
viết văn lên đá"
(Trăm Hoa đua Nở)
11) Kinh Tế Chỉ Huy,
quyết định hết thẩy !
12) Đánh tư sản mại
bản.
Diện đánh tư sản mại
bản cũng diễn ra ở miền Bắc trước miền Nam sau. Nhưng cả hai
cùng một chính sách và cùng một người chỉ huy là Đỗ Mười. Nhân
dân Việt Nam cần hiểu rơ con người Đỗ Mười. Đỗ Mười tên thực
là Nguyễn Cống. Người làng Đông Xuân, tỉnh Hà Đông. Gia đ́nh
Đỗ Mười rất nghèo, đích thực là cố nông. V́ quá nghèo đến cơm
c̣n không có ăn th́ nói ǵ đến chuyện đi học. V́ thế sau này,
Đỗ Mười làm tổng bí thư đảng CSVN, dân HàNội đă có giai thoại:
Tuị điệp viên, muốn ám sát tổng bí thư Đỗ Mười. Hai người già
vào tuổi Đỗ Mười, họ đến dinh ông tổng bí thư và nói với lính
gác cửa rằng:
"Chúng tôi là bạn
học với ông tổng bí thư, từ thời thơ ấu. Nay chúng tôi muốn
diện kiến ông tổng bí thư. Xin anh vào báo và xin lệnh cho
chúng tôi được vào hầu Ngài"
Lính vào báo, ngài
tổng bí thư hỏi lại:
Ai ? họ muốn ǵ ?
Thưa có mấy người,
xưng là bạn học với ngài từ ngày c̣n thơ ấu, nay họ xin gặp
Ngài Đỗ Mười trừng mắt nh́n ra
cổng. Chúng bay ra bắt hai thằng đó, trói chặt, rồi giao cho
công an khai thác. Tao có đi học bao giờ đâu mà có bạn học.
Đúng là tụi C.I.A chúng đến ám sát tao !
Quá đói khổ, tuổi thơ
Nguyễn Cống đă phải ra nhà hộ sinh của làng, nấu nước nóng cho
đàn bà đẻ tắm để kiếm miếng cơm. Làng Đông Xuân có một thày
giáo dạy tiểu học ở Hà Nội. Thày kiếm thêm bằng nghề sơn guốc.
Thày mua guốc mộc về, tô lên một lớp sơn, rồi vẽ hoa để bán .Nguyễn
Cống bỏ nghè nấu nước, theo thày ra thành phố làm nghề sơn
guốc. Năm Nguyễn Cống 17 tuổi, Cống theo học nghề thiến heo.
Khi đă học dược nghề, Cống một ḿnh tự chủ, cầm tḥng lọng vào
các làng xóm làm nghề thiến heo. Chẳng may, Cống thiến chết
một con heo mà không có tiền đền. Hắn phải lẩn trốn cao chạy
xa bay. Định mệnh đă xô đẩy Nguyễn Cống vào đảng CS. Nguyễn
Cống, không một ngày đi học, vào loại dốt đặc cán má mà hắn
ḅ dần lên tới chức đỉnh cao chót vót của đảng CSVN. Trong
nhân loại hiệnnay chỉ có đảng CS mới sản xuất ra loại người
như Đỗ Mười. Đỗ Mười hai lần ra chiêu đánh tư sản mại bản, ta
có thể mường tượng kết quả đánh tư sản mại bản, nó đă man rợ,
thê thảm ra sao ?
Chủ nghiă Cộng sản,
được học thuyết Marx dậy chúng rằng: phải tập trung toàn thể
tài sản, và tư hữu của toàn dân vào trong tay đảng để đảng chỉ
huy nhân dân bằng kinh tế- Kinh tế chỉ huy hay bóp bao tử dân
để cai trị bằng phiếu gạo.
Về diện đánh tư sản
mại bản, tuyên truyền là để san bằng giàu nghèo thực hiện công
bằng trong xă hội CS. Điểm, đánh tư sản mại bản nhắm cướp tư
hữu của dân các thành thị, nhà quê, tập trung kinh tế vào tay
Đảng để Đảng thực hiện Kinh Tế chỉ huy.
13) Những vùng Kinh
tế mới :
Khi chiếm được miền
Nam, CSVN mới nhận rơ ra rằng: Dân chúng miền Nam tỏ rơ ra
lạnh nhạt với Hồ bằng chứng là khi quân đội Hồ vào Sài g̣n
không được dân chúng đón tiếp như chúng vào Hà Nội và chúng
tung ra tuyên truyền: Chiếu ở các rạp một tháng phim Hồ chí
Minh. Nhân dân Sài g̣n đă tẩy chay chiến dịch chiếu phim của
Hồ. Mỗi rạp chỉ lơ thơ vài người coi! Tôi tổ chức vượt biển
ở vùng Hà Tiên. Từ Rạch Giá đi xuống Hà Tiên phài đi trên con
đường đất. Cạnh đường có con kinh chạy theo, nước lúc nạ xanh
ngắt, chảy lờ đờ. Cả vùng này đều trồng môt thứ cây bần
chiụ được nươc mặm từ biển chảy vào. Nước mặn quanh năm
nên không cày cấy được, họ sống bằng nghề đánh cá. Ven con
đường đất, tháng ba năm 1976, chính phủ cho đựng cách mấy
chục thườc từng mái lều kèo cột là cây rừng, mái nhà và vách
nhà đều bằng lá rừng. không có bếp, kkhông cầu tiên, phong tắm.
Cuối tháng tư từng
doàn xe vận tải, chở gia đ́nh những người SàiGịn phải đi kinh
tế mớí ra đây. Người dân vùng
này đă đổ ra xem mặt mũi người Sàig̣n! Họ than với nhau:
“Trời ơi! người
trắng, đẹp thế kia sao lại đưa họ ra đây. Nơi đây quanh năm
nước mặn dóng váng th́ cày cấy chi được, chỉ trồng được cây
bần mà cây bần chỉ có thể làm củi, đâu có ăn được. Sao những
miền bỏ hoang rộng lớn, màu mỡ như Đồng Tháp, Cà Mâu, không
đưa họ tới mà lại đưa ra đây….trời ơi…”
Cuối tháng tư và đầu
tháng năm, tôi qua lại vùng Kiên Lương va Rạch Giá nhiều lần,
tôi thấy :‒ Những túp lều trên con kinh, nước mặn dâng, gia
đ́nh ra ngồi, cắm cúi nh́ con kinh lờ đờ chảy, hai chân bỏ
xuống nước! mặtđăm chiêu!
Khối người Việt ở
khắp phương trời hải ngoại, nhiều người đă bị CS đẩy cả gia
đ́nh về kinh tế mơí, thấy rằng tôi đă viết không xa với sự
thực.
Diện kinh tế, được CS
tuyên truyền để sản xuất, để tự túc về kinh tế. Điểm kinh tế
mới CS nhằm: khí hậu hiểm ác, không cơm ăn, áo mặc, ốm đau
không thuốc uống…CS mượn vùng kinh tế mới để giết dân Nguy.
14) Mặt Trận Giải
Phóng Miền Nam.
CS Bắc Việt chiếm
được miền Nam nhà thơ Nguyễn chí Thiện đă nhận định:
“Mỹ bỏ chay, giao
miền Nam cho Cộng sản
Cả toàn cầu nhục
nhă, kêu than “
Thời 1954, các cường
quốc Cộng Sản và thế giới tự do, đă họp nhau ở Genève, chia
cắt đất nước làm hai mảnh, với hai chính thể khác nhau, để có
hoà b́nh tạm bợ và chuẩn bị cho một trận chiến mới. Cựu thượng
thư Ngô đ́nh Diệm được đưa từ ngoại quốc về xây dựng chế dộ
Cộng Ḥa và xây chiến tuyến ngăn làn sóng đỏ trên mảnh đất
miền Nam.
Ông Diêm, có hành
động dũng cảm, đời sống khắc kỷ, đạo đức và ở một vài lănh vực,
ông là người có viễn kiến của nhà lănh đạo. Ông ra đời trong
một gia đ́nh phong kiến, giáo dục trong nền móng phong kiến,
nhận lănh trách nhiêm thượng thư, triều đại phong kiến. Cốt
cách phong kiến nên ông,hành động tổng thống của nền Cộng Hoà
mà hành động là. một nhà phong kiến cai trị dân, hơn là một
nhà chính trị. Tổng thống Cộng ḥa, hướng dẫn lănh đạo dân.
Người dân Sài g̣n nói đi nói lại về một hành động của ông tổng
thống nền Cộng Ḥa. Ông tổng trưởng, đầy bằngcấp,lùn và mập,
ông vào diện kiến tổng thống, khi ra ông đă đi giật lùi nên
ông té, đè vỡ chậu kiểng, tổng thống Diệm lên tiếng:
"Cái chậu kiểng cổ
của ta, chỉ c̣n một cái duy nhất, c̣n thứ thạc sỹ như mi, ta
kiếm không hiếm chi!"
Ông Diệm đă phong
kiến, những người hỗ trợ ông, người quyền huynh thế phụ, cũng
một chất phong kiến như ông. Một vài Ông bộ trưởng, thường đi
Vĩnh Long để học thuyết Cần Lao Nhân Vị, thường gặp ngài tổng
giám mục, họ kính cẩn thăm hỏi:
Thưa đức tổng giám
mục, Ngài vẫn mạnh khoẻ ?
Cám ơn mi, ta vẫn mạnh.
Bầu không khí phong kiến bao quanh đặc sệt,
xung quan tổng thống Diệm. Ông Diệm đă lập được nhiều thành quả,
nhưng vẫn không thu phục được ḷng dân miền Nam:
1) Xây đựng được nền Cộng Ḥa.
2) Mấy năm đầu, miền Nam có đời sống
cao hơn các nước: Thái Lan, Nam Dương, Đại Hàn, Phi Luật Tân……
3) Thành lập quân đội VNCH, chiến đấu
dũng cảm.
4)Dẹp được các sứ quân và dẹp tinh thần
quốc gia trong một quốc gia.
5) Ổn định và mau hưng thịnh, đời sống
của gần một triệu người di cư.
6) Lập ấp chiến lược,để bao vây CS Bắc
Việt về kinh tế.
Sách lược ấp chiến lược và lúa thần nông
thực hiện, th́ kẻ viết bài này là một anh giáo trẻ phải đi
tham dự ấp chiến Lược. Sông, rạch miền Nam nhiều, làng quê miền
Nam thường lẻ tẻ một vài gia đ́nh trên sông rạch. Sách lược ấp
chiến lược, tập trung những gia đ́nh lẻ tẻ vào một ấp chiến lược,
quy mô, rộng lớn. Xung quanh ấp, quân đội chính quy và dân vệ
canh gác, ngăn chặn hữu hiệu sự đột nhập để tuyên truyền và
thu thuế của bộ đội Cộng Sản Bắc Việt. Bao quanh ấp chiến lược
là lúa thần nông.Lúa thần nông, tới khi chín chỉ cao đến gần đầu
gối nên quân Cộng Sản mất những cánh đồng bao la, luá cao
ngang đầu người để ẩn núp, xâm nhập. Sách lược ấp chiến lược
đă bao vây quân CS về kinh tế, về lương thực và cô lập hành động
tuyên truyền cũng như thu tô và khủng bố dân của chúng. Nhưng
sách lược ấp chiến lược, đụng chạm đến một vài quyền lợi nhỏ của
người dân nên giữa người dân miền Nam với chính quyền không được
thuận chiều, xuôi mái…..
Khai thác tâm lư bất măn của dân miền
Nam, cộng sản Bắc Việt lập ra Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam,
chúng tuyên truyền: Người miền Nam sẽ giải phóng miền Nam. Người
Nam đă đổ nhiều xương máu, đóng góp nhiều công sức cho cuộc
chiến ở miền Nam. Ngày 30 tháng 4 năm 1975, quân đội GPMN,
theo chân quân miền Bắc, đặt chân lên mảnh đất của quê hưong.
Nụ cười của quân giải phóng miền Nam, chưa kịp tắt trên môi.
Qua một ngày sau, kẻ chiến thắng tổ chức lớn ngày 1 tháng 5.Tướng
Trần văn Trà,chỉ huy quân đội giải phóng miền Nam lên lễ đài để
nh́n tận mắt quân đội giải phóng miền Nam diễn hành ra sao ? Tới
khi măn biểu t́nh, tướng Trà không thấy quân đội miền Nam diễn
hành, ông hỏi người quyền uy quân đội Bắc Việt, tổng trưởng quốc
pḥng tướng Văn Tiến Dũng:
"Quân đội giải phóng miền Nam, sao
không thấy diễn hành ngày hôm nay ?
Thế đồng chí, không biết ?
Biết ǵ?
Quân đội giải phóng đă sát nhập quân
đội chính quy!
Sát nhập tự bao giờ ?
Sát nhập từ tối hôm qua!
Quân đội miền Nam, đặt chân lên mảnh đất
quê hương, CS Bắc Việt quan niệm rằng: quân đội miền Nam trở về
quê hương, th́ chẳng khác nào cọp đă trở về rừng nên chúng phải
tức thời bóp chết dể trừ hậu loạn. Những người đă góp máu, góp
công sức, để đưa đường dẫn lối cho CS Bắc Việt, xâm chiếm quê
cha, đất tổ, có khác ǵ Chiêu Thống ngày xưa. Mặt Trận giải
Phóng miền Nam mang tâm trạng:
"Một bước sa chân muôn thuở hận
Muốn quay đầu lại, đă trăm năm"
Về diện Mặt Trận miền Nam, được cộng sản
tuyên truyền: Người miền Nam, phất cờ giải phóng miền Nam. Về
điểm:Mặt Trận miền Nam, chúng dùng Mặt Trận làm nội tuyến để
đưa đường, dẫn lối chúng thống trị miền Nam.
14) Diện và diểm Cải Cách Ruộng Đất ở Bắc:
Cuối năm 1955, chính sách Cải cách ruộng
đất của Hồ ở Bắc, được phát động những vùng được gọi là giải
phóng. Về diện Cải Cách Ruộng Đất, được cộng sản tuyên truyền
là mang ruộng đất về cho người cày. Lời tuyên truyền dó như
găi đúng vào chỗ ngứa. Đă từ nhiều thế hệ người nông dân vẫn
mơ ước: một mảnh vườn, một mái nhà tranh, chồng,vợ cày cấy ruộng
con chăn trâu từ nhiều đời nay. Cải cách ruộng đất chưa diễn
ra, nhưng lời hứa như đă mang lại cho người nông dân là cả một
chân trời mơ ước. Nông dân dân đă biến thành những "âm binh",
nhiệt liệt hỗ trợ chiến dịch gọi là: long trời lở đất của Hồ.
Người nông dân bản chất hiền lành tay đă dính đày máu, v́ họ
xông vào đánh giết địa chủ cho Hồ.!
A) Cải Cách Ruộng đất đă bị đẩy vào quên
lăng hay người ta đă dồn nó vào tiềm thức ?
Cách đây trên 1O năm, tôi đi quận hai
Paris làm ǵ tôi không nhớ. Đến khu buôn bán thực đông người,
những cửa hàng lớn phô bày tráng lệ,từ khá xa tôi thấy hai anh
cán bộ mặc complet, nhưng chắc chắn rằng không phải đồ của
Paris, hông đeo túi dết to lớn.Lúc thằng Bùi quay lại, tôi
trông rơ là mặt nó, tôi mừng như muốn sỉu, v́ đă trên nửa thế
kỷ, tôi vẫn nhớ chúng nó, nhưng tưởng rằng chỉ có thể gặp nhau
ở bên kia thế giới.Có ai học được chữ ngờ. Quả là quả đất tṛn
thực quí vị ạ.Tôi gieo lên sung sướng chạy lại ôm hai thằng bạn,
miệng nói :
Tiên sư cha chúng mày ở dâu chui ra
đây ?
thằng Huyền quay lại nó ôm lấy tôi thực
chặt:
Tiên sư cha nhà mày ở cái lỗ nào chui
ra đây? Ở Hànôị chúng tao biết mày ở Paris, nhưng Paris
mênh mang như thế này biết đâu mà t́m….. ? Mày ở đâu ?
làm nghề chi ? lương lậu của mày ra sao ? đớp hít thế nào ?
─ Tao ở quận 13 Paris,tao làm lớn lắm,chúng
mày ạ.
─ Làm ǵ ?
─ Tao làm gác gian, bệnh tật đang chờ
về hưu?Luơng hưu tao quá ít nên lănh trợ cấp người già!
─ Mày lănh bao nhiêu một tháng hả
mày ?
─ Độ gần 700 euros!
─ Là bao nhiêu tiền Hà Nội ?
─ Ước độ 14 triệu Hànội!
─ Trời ơi thế th́ ăn tiêu sao hết?
Thằng Bùi ngắt ngang câu truyện :
─ Nghe nói quận 13, đông người Việt lắm
phải không mày ?
─ Người Tàu đông hơn người Việt.
─ Chúng ta kéo nhau đến quận 13 chơi.
─ Ấy về nhà tao đă, rồi tối ḿnh đi
quận 13
Chúng tôi kêu một cái taxi về nhà tôi,
trên xe chúng tôi nói ào ào, đủ thứ chuyện…..về tới nhà thằng
Huyền đi lại ngắm nghiá khắp nhà, nó nói với tôi:
─ Ở Hà Nội hai căn thế này, phải
là tiêu chuẩn cấp tướng mới được mày ạ !
─ Thằng Bùi hỏi tôi :
─ Thế vợ con mày đâu ?mà nhà vắng ngắt
thế này ?
─ Vợ c̣n chưa có hỏi chi con
─ Thế ra, mày chưa có vợ à ?
─ Chưa một lần trong đời….
─ Thế, bây giờ mày c̣n hay nói tục
như xưa không ?
─ Càng già càng nặng!
Thằng Huyền từ trong nhà bếp chui ra
nói:
─ Nói tục là sướng nhất đấy mày ạ!
ghét ai hay bực cái ǵ văng tục mấy câu là thấy ḷng nhẹ nhơm;
Chúng tôi kéo nhau đi ăn bữa cơm Tây, để
kỷ niệm trên nửa thế kỷ mới gặp nhau. Nói đủ mọi chuyện mà vẫn
tưởng như chưa nói. Tôi cầm tay thằng Bú hỏi:
─ Vợ con mày ra sao ?mà sao mày già
quá vậy ?
Thằng Huyên trả lời thay bạn:
─ Nó già v́ nó đông con, quá nghèo khổ,
cái nhà lớn ở hàng Trống, mày biết, nó lấy mẹ nó rồi, giờ nó ở
trong Khương Hạ một căn lều mà hai vợ chồng cùng ba đưá con,
ăn ở đó, ngủ ở đó, nấu bếp ở đó nên nó khổ. Mà nó khổ tại v́
nó gàn bướng. Tao đă nói với nó nhiều lần: gió chiều nào che
chiều ấy, mày vào đảng như tao đi, nó khăng khăng từ chối nên
nó khổ suốt đờ́. Được cái con vợ nó đep mà ngoan? Mày có biết
vợ nó là ai không ?
─ Không, làm sao tao biết được ?
─ Là con Hoà, hoa khôi, bạn tổng hợp
văn của mầy đấy.
─ Đúng là bạn quư của tao rồi, mỗi
khi tao nói tục là nó đập vào lưng tao uỳnh uỵch mày ạ. Thế
con Hoà được mấy con và làm ǵ ?
Nó cùng nghề với tao, hai thằng con lớn
cũnglàmnghề giáo mác như tao. Hôm tao đi, vợ tao dặn rằng: Anh
đi Paris, anh gắng t́m bác, cho em gửi lời thăm bác, một người
bạn đáng kính của chúng ta. Phải tội bác hay nói tục .
Tối về khuya, chúng tôi trải đệm xuống đất
ôm nhau nói chuyện, thằng Huyên nói với tôi:
─ Này mày, cái tên bố mẹ tao đặt, mà
mày vẫn gọi, nó đă chết từ lâu lắm rồi! Giờ tao là con của một
nông dân. Nếu mà cái tên cũ bị lộ,chỉ có mày và thằng "cà cuống
chết đến đít c̣n cay" th́ chúng mày chết với ông!
─ Thế mày c̣n nhớ cái ngày tụi ḿnh
ôm nhau khóc trước cái chết của ông già mày không ?
─ Thằng Huyền vùng dậy nói to :
─ Mày tưởng bạn mày là con vật hay
sao, mà không ghi tâm khắc cốt ngày bố tao chết trong cải Cách
Ruộng Đất. Tao vẫn chờ …..
Như thế, tôi đă được nghe nhiều người
nói họ đều ghi tâm khắc cốt về cái chết thảm thời Cải Cách Ruộng
Đất của Hồ. Tôi có người bạn già đáng kính , quê hương anh ở
Nam Định, Gia đ́nh anh đă bị bao vây.nhân dịp tết nguyên đán,
đêm 30 anh đă đào thoát..Tôi hỏi anh về cải Cách ruộng đất .
Anh nói rằng: đă từ trên nửa thế kỷ nay, anh cố tập quên để
sống. Xin đừng bắt anh nhắc lại chuyện tột cùng bi thảm, tột
cùng đau khổ của kiếp người nữa.!
B) Phim Bạch mao nữ:.
Cộng sản như có
truyền thống, chúng đặt nặng vấn đề tuyên truyền. Chúng học
được Thiên chúa giáo vấn đề tuyên truyền, nhắc đi nhắc lại,
nó ăn vào tiềm thức con người bao giờ không biết. Những chủ
trương của CSVN ngướ dân coi như kinh nhật tụng. Khi gặp nhau,
hỏi thăm sức khoẻ: anh mạnh khoẻ không ? cám ơn đảng, cám ơn
bác tôi Khoẻ. Anh ăn cơm chưa ? Cám ơn đảng cám ơn bác tôi ăn
cơm rồi. Anh chị được mấy cháu ? – Cám ơn Đảng, cám ơn bác tôi
được ba cháu. V́ thấm nhuần tư tưởng của Marx, người đàn bà đẻ
không biết đau . Mặc dù thâm tâm bác và đảng chỉ là một bầy ăn
cướp giữa ban ngày. Phải tuyên truyền cho nhuần nhuyễn diện
thực hiện mới thành công. Trước khi phát động quần chúng cải
cách ruộng đất baó chí và bầy lũ văn nô đă tuyên truyền đầy
đầu óc con người. Phim Bạch Mao Nữ, là một phịm đen trắng phải
thuyết minh, Việt Cộng nhập cảng của Trung Cộng. Ở thành phố
phim Bạch Mao Nữ tŕnh chiếu ở những sân vận động hay những
nơi băi rộng, ở đồng quê những tháng khô chiếu ở sân đ́nh làng
hay trên cánh đồng ruộng. Phim Bạch Mao Nữ nhằm tuyên truyền
tội ác của dia chủ. Cốt chuyện phim như sau: Nhà họ Hoàng một
điền chủ giàu có, quyền thế ở Trung Hoa..Nhà họ Hoàng những
dinh thự nguy nga. Họ Hoàng đối với cô gái giúp việc không c̣n
t́nh người mà họ Hoàng đối với cô như đối với súc vật. Để bảo
vệ nhân phẩm của con người, không cách nào thoát khỏi ảnh
hưởng của quyền uy họ Hoàng. Cô gái chỉ c̣n đường trốn vào
trong rừng sâu, cô ăn ở như loài cầm thú nên chỉ một thời gian
tóc cô bạc như tuyết nên người ta kêu cô là Bạch Mao Nữ. Khán
giả, vốn sẵn tư tưởng về tội ác của địa chủ do báo chí của
Viêt Cộng, và bọn văn nô, cũng như cơ quan tuyên truyền của
đảng và nhà nước Cộng Sản nên những người vô sản, những người
bần cố nông nghe cộng sản tuyên truyền lầm tưởng ḿnh sẽ là
chủ nhân ông của đất nước, đă đứng trước ngưỡng cửa thiên
đường, nên họ đóng kich, để phô bày về lập trường giai cấp đấu
tranh của ḿnh. xem phim có người đóng kịch hét lên thực lớn,
rố giả chết sùi bọt mép, giẫy đành đạch. Người bộ đội vô sản
xem phim, nổi ḷng cặm thù giai cấp địa chủ, đă rút súng bắn
lên màn ảnh. Quả là quá nhiều kịch tính được diễn ra để bày tỏ
lập trường giai cấp vô sản? Phim Bạch Mao Nữ không phải là
phim có giá trị nghệ thuật, nó chỉ có giá trị tuyên truyền cho
tội ác điạ chủ và những lầm than cực khổ của người bần cố nông.!
C) Chiên dịch tham
quan Cải Cách Ruộng đất:
Nhằm tuyên truyền sâu
rộng cho chính sách cải cách ruộng đất của Hồ, những người
công chức lưu dụng (những công chức ở miền mới đuợc giải phóng
như Hà nội được ăn lương theo chế độ cũ gọi là lưu dụng),
những cán bộ phần lớn được đi tham quan cải cách ruộng đất
thường là sáng đi tối về..Khi trở về họ là những ống loa tuyên
truyền cho đời sống gian khổ của nông dân. Được về nông thôn
tham quan đời sống cực khổ của nông dân là diều mừng lớn. Nếu
không th́ là cả vấn đề được đặt ra. Ḿnh thuộc giai cấp nào ?
Vấn đề lập trường giai cấp ra sao? Tương lai là cả một bầu
trời u tối hiện ra v́ vấn đề giai cấp và lập trường. Tham quan
cũng như xem phim Bạch Mao Nữ chỉ là giai đoạn tuyên truyền để
khuyến khích tinh thần tranh đấu của bần cố nông và nông dân
trong cải cách ruộng đất sắp tới mà thôi! Trong giai đoạn này
nổi trội lên vấn đề giai cấp và lập trường giai cấp. Những
ngướ lao động thành phố như người đạp xe xích lô chẳng hạn,
nông thôn người bần cố nông thấy ḿnh như đứng trước môt bầu
trời đầy hoa tươi và cỏ lạ. Cải cách ruộng đất đem lại vinh
quang cho người bần cố nông, nông dân và nó là bầu trời xám
xịt như sắp sửa báo hiệu một con giông tố phũ phàng, đối với
địa chủ.
D) Bắt rễ, sâu chuỗi,
ba cùng:
Người cán bộ của độị
đă có mặt ở nông thôn. Họ làm công việc mở đầu của cải cách
ruộng đất là bắt rễ, hay xâu chuỗi để họ nắm được những lời
tố cáo của cốt cán và nông dân qua đó họ mới nắm được những
sinh hoạt của địa chủ, của cường hào trong qua khứ. Tất nhiên
người bần cố, nông dân c̣n được dội hướng đẫn, tạo thêm t́nh
tiết để đấu tố địa chủ. Ngoài việc những lời đấu tố địa chủ,
không c̣n tính chất khách quan, là những lời lộng ngôn để làm
vừa ḷng đội, để được chia ruộng, để xứng đáng với lập trường
giai cấp của ḿnh. Đội đến cùng ở với cố nông, họ cùng ăn một
mâm, cùng ở một nhà với cố nông nên họ gọi là bắt rễ, hay ba
cùng tận t́nh khai thác chuyện địa chủ. Từ một chuyện rất nhỏ
của cố nông, thành ra chuyện rất lớn trọng đại, khoác vào đầu
địa chủ để phải chịu án tử h́nh, Chẳng hạn một bần cố nông tố
địa chủ rằng:
“Thằng địa chủ tàn
ác kia, đang hè nóng bức, tao phải xay lúa, đổ mồ hôi cùng
ḿnh, mày cho tao uống ly nước chanh pha đường để bóc sức lao
động của tao “. Anh bạn ǵa của tôi,khi cả gia đ́nh t́m
đường lẩn trốn, anh đẻ con gái đầu ḷng của anh sinh trên tàu
há mồm của Mỹ. Thế mà khi đấu tố, người cố nông lên tố cáo
rằng: “Vợ nó đẻ, máu mê,chẩy ướt đầu tôi….” Mọi người
mỉm cười, không dám cười lớn. V́ tên địa chủ đă trốn đi và
khi c̣n ở nhà điạ chủ chưa hề đẻ đưá con nào cả! Quả là những
cái gọi là tội ác của điạ chủ chĩ là tṛ hề……Anh Gié người con
trai vợ hai của bác tôi, hắn lôi bác tôi ra đấu trường để đấu
tố . Bác tôi vốn là con một nhà Nho,bác tôi rất giỏi chữ nho,
mọi người đều khen ông có tính nhă nhặn, không mất ḷng ai. Là
nhà Nho, bác tôi vẫn coi cái chết như sự đi về. Những năm quê
hương, sống trong vùng tề. Tây càn quét làng, chúng bắt bác
tôi chúng tra điện để bắt ông khai con trai ông ở đâu ? Ông đă
sùi bọp mèp. Lúc Tây rút khỏi làng, con cháu ôm ông khóc như
mưa. Ông mở mắt tỉnh dậy, nói:
“Tao chết sao được
mà chúng bay khóc. Tây nó tra điện không bơ ngứa tao”
Anh Gié lên đấu
trường,bác tôi phải quỳ gục mặt trước mặt con. Anh Gié chỉ tay
vào mặt bố,miệng anh hỏi:
Thằng Hưng ( tên
của bác tôi )thằng địa chủ gian ác kia, mày có biết tao là ai
không ?
Bác tôi nhỏ nhẹ trả
lời:
─ Thưa ông con
biết lắm chứ… V́ ông từ con cặc…con ông chui ra………
Thế là đội dơ cao
tay, miệng hô lớn :
─
Đả đảo bọn địa chủ ngoan cố !
Nông dân ở dưới, nhằm
hỗ trợ cho anh đội, họ hô lớn :
─
Đả đảo, đả đảo………
Du kích canh gác ở
ngoài, súng ống vào kéo bác tôi ra ngoài ……….
Như dàn dựng một vở
kịch. Dạo diễn dàn dựng là đội. Những bần cố nông dân là diễn
viên. Việc kể khổ là những chất liệu để đấu tố địa chủ nên
những câu kể khổ phải được dàn dựng trước. Mỗi tối từ 8 giờ
đến gần 12 giờ đêm, ngày đi làm vất vả, đến tối bần cố và nông
dân phải đủ mặt ở khóm hay ở xă họp để nghe những người kể khổ.
Căn cứ vào thực chất mà nói: người nông dân hay bần cố cũng bị
áp lực của đội, v́ miếng mồi nhử được chia ruộng đất, nhà cửa,
trâu cày của địa chủ. Trong mỗi phiên kể khổ đội có một quyển
sổ, mỗi khi nông dân kể khổ, đội ghi lại câu chuyện với những
t́nh tiết và tên của người kể. Khi ra đấu trường đội gọi tên
từng người đă có ghi trong sổ ra đấu tố. Như thế ta mới nhận
định rằng: chính người nông dân cũng phải chịu áp lực và tuyên
truyền, hứa hẹn của đội. Người cố nông, người nhà quê vốn thật
thà và chân chất,nay được đội móc họ từ bùn đen và hứa hẹn là
người tương lai gần lănh đạo xă thôn. Một phút từ bùn đen, họ
được móc lên từng mây, câu chuyện của họ được đội thêm nhiều
chi tiết, thêm nhiều mắm muối cho thành tội ác tầy trời, đội
khuyến khích kể thêm cho câu chuyện nặng phần bi đát! Chẳng
hạn: "vợ nó đẻ, máu mê nó bắn tung đầy đầu tôi" . Lợn
lành trở thành lợn què là như vậy. Sai một ly đi một dặm. Tất
cả đổ lên đầu địa chủ,tất cả đều là tội ác của địa chủ.
E) Nhất đội nh́ trời :
Nhất đội nh́ trời.
Trời quyền uy là thế mà con phải đứng sau đội - tức đội Cải
Cách Ruộng Đất. Nhất đội nh́ trời nói tổng quát về quyền uy
của đội. Đội do trung ương thành lập, họ đều là những cán bộ
nhỏ, phần lớn người Quăng Ngăi, chữ nghĩa lem nhem như cỡ Đỗ
Mười hay thiếu tướng Thân trọng Một người đă chỉ huy sát hại
bao nhiêu sinh mạng người Huế vào tết Mậu Thân. Họ không có
học nhưng họ có dảng. Đảng là trên hết là tất, họ có bà con
thân thuộc quyền uy lớn ở trong đảng. Người ta biết gốc của họ,
ra trước toà án nhân dân, họ là chánh án ngồi giữa bàn toà án,
lúc họ phán quyết sống chết của địa chủ họ lại nói lớn, dọng
họ rất nặng , người nghe cố gắng lắm th́ câu được câu không.
Quyền uy hơn cả trời v́ khi đội về làng th́ tất cả uỷ ban xă,
xă uỷ, đến ủy ban huyện và ủy ban tỉnh và xă ủy, huyện ủy,
tỉnh ủy đều phải giải tán hết. Tất cả công việc của người dân
xă, huyện, tỉnh đều giải tán, nằm trong tay đội giải quyết.
Đến khi cải cách xong chính đội lập ra ủy ban xă, xă đội trở
lên đều do đội thiết lập. Ngay vụ xử tử hay kết tội tù đều do
đội đă quyết định từ trước, toà án nhân dân chỉ làm công việc
thưà hành. Ta đặt một vấn đề: đội là những người học hành lem
nhem, như tŕnh độ của đồng chí tổng bí thư Đỗ Mười chẳng hạn.
Ngồi phụ thẩm cho ông chánh án là những cốt cán, hầu hết c̣n
mù chữ. Thế mà họ có quyền mang con người ra bắn - bắn cả gần
nửa triệu người th́ c̣n trời đất nào không ? Đội Cải Cách
Ruộng Đất, đích thực quả là những người khổng lồ không trái
tim. Họ có quyền uy và sức mạnh do Hồ và đảng CSVN giao cho,
nhưng họ là những người không có trái tim người nên sức mạnh
của họ là sức mạnh bạo tàn, đập phá, chém giết. Nhà thơ xứ
kinh Bắc Hoàng Cầm gọi họ là những người đầy gân thiếu trái
tim, sức mạnh của họ là sức mạnh hủy diệt, tàn phá :
" Do mấy con người
máy
Đầy gân thiếu trái
tim "
F) Ṭa án nhân dân !
Cái gọi là toà án nhân
dân, có lẽ chỉ gọi theo thói quen. Thực chất và h́nh thức của
nó đích thực không phải là toà án và lịch sử của ṭa án của
nhân loại, từ cổ chí kim,từ Đông sang Tây ( không kể các nước
Cộng sản) lại có thứ ṭa án quái đản, lạ lùng như cái gọi là
toà án nhân dân của Hồ. V́ toà án để giữ trật tự xă hội, nó
phán quyết những ǵ dựa vào luật pháp, công bằng và lẽ phải.
Ṭa án nhân dân của Hồ thực chất và h́nh thức của nó khác hẳn
ṭa án của mọi xă hội, mọi thời. Trước hết, người ngồi xét xử
để đưa ra những phán quyết công bằng và t́nh người. Ông chánh
án của ṭa án nhân dân là người biết chữ lem nhem cỡ Hồ, ông
không hề biết pháp luật là cái chi chi mà sử. C̣n những người
gọi là dự thẩm là các cốt cán bần cố nông, hầu hết họ không hề
được đi học như tổng bí thư Đỗ Mười. Chữ c̣n không biết th́
làm sao họ biết được mặt mũi luật pháp nó ra sao, thế mà họ
cũng có quyền, có ư vào việc giết người. Về h́nh thức, toà án
nhân dân ở nhà quê được thiết lập trên những đồng ruộng khô.
Mấy cái bàn kê nối đuôi nhau, giữa là chánh án, bên phải và
bên trái chánh án là những dự thẩm, họ nguyên là cốt cán bần
cố trong làng. Xung quanh phiên toà là những du kích có súng
ống canh gác, ṿng ngoài, là nông dân đứng ṿng quanh để nhằm
hỗ trợ cho ṭa án. Nạn nhân đứng trước toà phải gục mặt xuống,khi
nông dân lên đấu tố nạn nhân (địa chủ) chỉ có quyền nói có hay
không, không.có quyền căi nếu cứng đầu bào chưă nói năng hay
chửi bới, chánh án dơ cao tay hô lớn đả đảo địa chủ ngoan cố,
nông dân hô lớn theo: Đả đảo, đả đảo để gây áp lực điạ chủ.
Luật sư bào chữa hoàn toàn vắng bóng ! Có thể nói, không sợ
sai: Toà án nhân dân của Hồ chỉ là công cụ của Hồ để đàn áp,
để bắn giết nạn nhân!
G) Bao vây kinh tế địa
chủ hay khẩu hiệu “Địa chủ xin nông dân không cho. Điả chủ mua
nông dân không bán Địa chủ cho nông dân không lấy” Khi đội về
làng trống thúc, nông dân đón rước dội. Có hai việc đáng kể
khi đội về làng :
1) những gia đ́nh điạ
chủ, bị đội đến tịch biên kê khai tài sản như: nhà cửa, ruộng
vườn, trâu ḅ, dụng cụ làm ruộng, c̣n bao nhiêu thóc, bao
nhiêu gạo, mấy con gà, mấy con lợn…đội tuyên bố đây là tài sản
của nông dân, do đội và nhân dân kiểm soát. Người bị quy là
địa chủ dù già hay trẻ, dù họ hàng xa hay gần với nông dân đều
bị gọi là thằng và con. Thằng địa chủ, vợ bị kêu là con địa
chủ. Đối với nông dân dù nó là cháu ḿnh cũng phải xưng là con.
Đưá trẻ con nông dân, có thói quen gọi là bác địa chủ, hay là
ông địa chủ đều bị đội xử bằng những lời cảnh cáo:‒ chưa có
lập trường rứt khoát với giai cấp địa chủ. Khi dịa chủ bị bao
vây kinh tế một khẩu hiệu chỉ đạo cho quần chúng nông dân bằng
khẩu hiệu kể trên. Khẩu hiệu ấy như ṿng đai bằng thép bọc
chặt để cô lập địa chủ. Đội và nông dân là ṿng vây thứ hai cô
lập , kẹp chặt điạ chủ. Thí dụ, địa chủ hay con cái địa chủ ôm
cái giỏ ra ngoài cổng là bị đội hay nông dân bắt phải đưa giỏ
ra khám. Họ sợ điạ chủ phân tán tài sản. Trong giai đoạn khốc
liệt điạ chủ bị bao vây kinh tế, giữa bầu trời đầy u ám, vẫn
c̣n có tấm ḷng vàng ta t́m được ở nông thôn. Sau cải cách
ruộng đất mẹ tôi kể chuyện cho chúng tôi nghe. Khi bị bao vây
kinh tế, mẹ tôi đă ăn hết gạo đă phải nhịn đói mấy ngày, tưởng
rằng sẽ chết dần chết ṃn. Đêm trời tối đen như mực, vào
khoảng gần 12 giờ đêm, mẹ tôi nghe tiếng gơ cồng cộc ở gốc dâu
lớn đầu nhà, mẹ tôi ra quơ tay xung quanh gốc dâu thấy một gói
bằng nắm đấm c̣n hơi âm ấm, mẹ tôi bóc ra coi là một nắm cơm.
Đêm sau cũng khoảng 12 giờ mẹ tôi lại nghe mấy tiếng cồng cộc
mẹ tôi lại có nắm cơm để sống cho qua ngày. Tuị đội nói với
nhau :
─ Quái lạ,con địa chủ
này, nó đă hết gạo từ lâu ? Sao đến nay nó vẫn chưa chết!
Từ thời đấu tố đến nay,
tôi đă nhiều lần khóc v́ cảm động trước nắm cơm. Sau đấu tố,
biết ai mà đền ơn! Cảnh bao vây kinh tế quả là khốc liệt và
man dại, tôi có thằng bạn dân Bắc Ninh, bố mẹ nó đều bị quy là
địa chủ. Nó có thằng em trai út độ năm, sáu tuổi, khi đội vào
nhà nó kiểm kê, lúc ra, nó úp thằng nhỏ trong cái thùng. Cả
nhà đi t́m thằng nhó không thấy, mấy giờ sau mới mở cái thùng
puy ra coi thằng nhỏ đă chết ngạt từ lâu…
V́ bị bửa vây, quá đe
dọa và căng thẳng, nhiều điạ chủ đă t́m đường giải thoát bằng
cái chết !
K) Bắn để nâng cao tinh
thần giai cấp nông dân hay thị uy địa chủ ?.
Về tới làng, đội ra mắt
bằng sự đón rước của nông dân, chiêng trống khuya vang. Đội ra
mắt nhân dân bằng đưa ra bắn ngay một người xét ra có uy tín
nhất trong làng, không nhất thiết họ là địa chủ và không cần
qua đấu tố. Tôi đă thấy 4 trường hợp như sau:
Anh Nguyễn Hữu Tế là
trưởng tộc của ḍng họ chúng tôi, anh kêu tôi bằng chú. Anh
Tế có Tây học, nhưng anh không làm quan lấy môt ngày, và anh
cũng không làm hào lư lấy một buổi. Anh chỉ có vài sào ruộng
hương hỏa, anh sống bằng nghề buôn chuyến, đội về làng tôi,
lúc khoảng 2h30 đến khoảng hơn 4 giờ anh Tế bị đưa ra bắn. Anh
Nguyễn Hữu Tế không là địạ chủ, ví anh chỉ có mấy sào ruộng
hương hỏa. Anh chỉ làm một "nghề" là giữ bàn thờ tổ và cúng
bái ông bà.
Người thứ hai là cụ Bá
Đích Sơn rất giàu. Hai cụ đều ăn trắng mặc chơn, không biết
cày bừa làm ruộng. Cụ có ba người con trai đều là cán bộ hay
bộ đội, cụ di cư bỏ ruộng đất từ năm 1946. Năm 1954, cụ mới từ
Thái Nguyên về quê, được gọi là gia đ́nh kháng chiến. Đội về
làng cụ, mấy giờ sau cụ bị mang ra tử h́nh. Con trai cụ anh
Phú là đại tá quân đội miền Nam ra tập kết ở Hà Nội, anh ở phố
hàng Đẫy. Bố bị bắn, anh cắn chặt môi, đi vận động xin được
phép chôn bố. Mấy ngày sau về Hà Nội anh bắn vào đầu chết, di
chúc để lại chính tôi cũng được coi, anh viết là tỏ ḷng báo
hiếu với bố bằng cái chết của anh:
"Con không biết làm
ǵ để cứu bố. Con xin lấy cái chết của con để báo hiếu bố"
Người thứ ba tôi biết là
tổng Hùng là bạn với anh tôi, người làng Cánh Chủ, phủ Kinh
Môn. Khi Pháp càn quét vùng anh, anh rút vào hang đá xanh Cánh
chủ cùng với tá diền, người làm của gia đ́nh anh, với vài
khẩu súng trường để tự thủ. Năm 1954, ḥa b́nh anh mới rút
quân ra khỏi hang, về làng anh được phong anh hùng kháng chiến.
Khi dội về anh bị mang ra bắn. Việc bắn người không cần người
đó là điạ chủ hay cường hào, không cần qua dấu tố, đội tuyên
bố là: để thị uy giai cấp địa chủ và nâng cao tinh thần giai
cấp nông dân!
Y) Hồ giết nhiều quá
nên phải sửa sai ?
Quả thực Hồ giết quá
nhiều trong cải cách ruộng đất. Những người chết không phải là
địa chủ hay cường hào mà là: cán bộ, bộ đội, đảng viên, du
kích, cựu kháng chiến…. Vấn đề đặt ra phải chăng Hồ giết lầm
trong cải cách ruộng đất nên phải sửa sai ? Ta căn cứ những sự
việc đă diễn ra trong Cải Cách Ruộng dất. Ta quả quyết trả lời
rằng không. Họ không giết lầm trong Cải Cách Ruộng đất mà Hồ
giết người có dụng ư, có chủ dích của Hồ. Sửa sai chỉ là ngón
ḍn tâm lư dể ve vuốt, xoa dịu những đau thương của nạn nhân.
Ta tự dặt vấn dề người dă chết bằng cách nào có thể sống lại
dược.Người Bắc có tục lệ, khi có người nhà hay người thân chết,
họ để tang, trên đầu mang khăn trắng. Khi ta đến chợ ở các
làng quê, h́nh ảnh đập vào mắt ta là những vành khăn trắng, ta
như có cảm giác rằng nơi đây đang mắc bệnh dịch hạch. Đêm về
ngủ ta khó nhắm được mắt, bởi những tiếng khóc nỉ non, miả mai
ai oán. niềm óan hận tưởng như lên ngất trời xanh. Hồ đă nh́n
thấy niềm uất ức của nhân dân đă lên quá cao độ. Hồ sợ rằng
già léo sẽ đứt giây…..Hơn nữa như trên đă tŕnh bày Hồ thực
hiện Cải Cách Ruộng đất là để đạt diện và điểm, như hắn vẫn
thi hành hoàn toàn thành công. Ngón vơ sở trường này, như đă
tŕnh bày ở trên. Về diện Hồ như người găi đúng chỗ ngứa của
nông dân, hắn tuyên bố là Cải Cách Ruộng đất nhằm mang ruộng
về cho dân cày. Người nông dân Việt Nam đă bao ngàn năm nay mơ
ước có ruộng, có vườn. Chồng cày, vợ cấy con trăn châu. Diện
cải cách ruộng đất đă đáp đúng ước muốn của người nông dân. Hồ
đă thực hiện được việc găi đúng chỗ ngưá của nông dân nên được
nông dân tán thưởng và hỗ trợ, họ đă hưởng ứng nhiệt liệt cải
cách ruộng đất của Hồ và họ đă tự biến thành những "âm binh"
đánh phá cho Hồ, tay họ đă dính đầy máu. Về điểm, Hồ đă thi
hành cải cách ruộng đất để đạt được những diểm như sau. Phải
nói Hồ ví như người xạ thủ có tài đă bắn một mũi tên mà trúng
đích mấy con chim:
Cải cách ruộng đất của
Hồ, đă phá tan nền văn hiến Việt Nam đă xây dựng mấy ngàn năm,
được bảo tồn ở nông thôn. Với lũy tre xanh bao bọc. Gần một
ngàn năm đô hộ giặc Tàu và gần một trăm năm đô hộ của thực dân
Pháp, nền văn hiến của Việt Nam vẫn nguyên vẹn:
" Phép vua thua lệ
làng "
Người dân trong xă thôn,
đă có nguồn gốc từ một miền xa xôi, đến đồng bằng Bắc Việt lập
nghiệp từ mấy ngàn năm. Họ thường cùng một ḍng họ, nếu không
có cũng c̣n t́nh làng nghĩa xóm, ăn ở với nhau có t́nh, có
nghĩa. "Một giọt máu đào hơn ao nước lă". Cải cách ruộng đất
tới, phá tan văn hiến của Việt Nam. Rạch làng quê thành từng
miếng nhỏ, tạo những hận thù giai cấp nên đồng quê Việt Nam
ngày khô héo như cây hết nhựa sống!
─
Hồ mượn diện Cải Cách Ruộng Đất để thanh trừng
những công thần của chế độ CSVN, để giữ vững ghế chủ tịch nhà
nước kiêm chủ tịch đảng của Hồ:‒ Tập trung tư hữu của toàn dân
vào tay đảng, để thực hiện kinh tế chỉ huy, để đảng thống trị
dân bằng phiếu gạo Xét CSVN từ ngày đảng CSVN thành lập đảng
đến nay, ta thấy hiển lộ rơ ràng: - Chúng có hai xuất xứ và
hai nguồn khác hẳn nhau:- Sản phẩm quốc ngoại và sản phẩm quốc
nội. -Sản phẩm quốc ngoại là những người nhập đảng CS Pháp hay
CS Nga, rồi làm tay sai cho CS Nga như Hồ, cho đến khi về nước,
chiếm được chức chủ tịch nhà nước, chủ tịch Đảng, Hồ không có
một đảng viên do Hồ kết nạp, chỉ huy hoạt động thời c̣n trong
bí mật và làm lễ tuyên thệ, cũng như hoạt động sau này. Đến
cái tên Hồ, người dân đều không rơ xuất xứ của hắn. Khi ván đă
đóng thuyền rồi, người ta mới được biết nguồn gốc và ḍng dơi
của hắn. Nhờ caí danh Nguyẽn Ái Quốc của nhóm ngũ Long và cái
hư danh: ban chấp hành đệ tam Quốc Tế Cộng sản Hồ đă chiếm
được hai chức cao nhất và quyền uy nhất nước: lănh đạo đảng
CSVN: chủ tịch nhà nước. Những năm làm việc sống bên nhau,
những người CSVN như: Phạm văn Đồng, tổng thư kư dảng CSVN:Trường
Chinh hay đại tướng Vơ Nguyên Giáp, những người cộng sản đă
lộ tẩy. Niềm kính trọng bác càng ngày càng giảm. Căn cứ vào sự
thực có thể nói: Hồ chiếm được vị trí trọngđại trong đảng và
trong chính quyền. Hồ ví như một đại tướng cầm quân mà không
có người lính nào trong tay, như người chỉ huy một công ty lớn
mà không có đồng nào để góp vốn !
Đảng viên CSVN thành
phần hay xuất xứ từ trong nước. Họ được kết nạp, tuyên thệ,
được lănh đạo bởi các đảng viên qưốc nội như Trường Chinh, như
Phạm văn Đồng, như Vơ Nguyên Giáp, như Hoàng QuốcViệt...V…V…hiện
những đảng viên sản phẩm quốc nội họ đang lănh đạo từ xă thôn,
đến huyện, tỉnh. đến khu, đến Trung ương……Năm 1954, ta thấy
ảnh của tổng bí thư đảng CSVN chỉ treo sau ảnh Hồ chí Minh và
trong đảng, trong nhân dân đă có dư luận rằng: Tổng bí thư
đảng, kiêm lư thuyết gia của đảng là Trừơng Chinh sẽ là người
kế nghiệp Hồ chủ tịch. Thời gian ấy đă có bài ca của thiếu nhi
kêu Trường Chinh là bác Trường Chinh. Con đường kế nghiệp Hồ
của Trường Chinh đă rộng mở?
1954, sau khi chiến
thắng Điện Biên phủ, uy tín của Vơ Nguyên Giáp vụt lên quá
cao, quá mau. Giáp là đại tướng là tham mưu trưởng, là bộ
trưởng quốc pḥng, kiêm quân ủy hội. Có thể nói quân lực của
CSVN do Giáp lănh trọn vẹn trong tay. Ngay khi t́nh h́nh cải
cách ruộng đất, uất ức của người dân lên quá cao, phẫn nộ cùng
cực. Chính Giáp phải thay mặt Hồ tuyên bố sửa sai ở sân vận
động Hàng Đẫy. Hơn nữa, trông vào gương người xưa, để rút ra
một bài học: Phong kiến Trung Hoa và phong kiến Việt Nam xưa
thường sát hại đại công thần để giữ vững ngai vàng cho nhà vua.
V́ thế kẻ sĩ Trung Hoa và Việt Nam xưa có cách xử thế: "Công
thành, thân thối ", đă thành công lớn, phải từ quan về ở
ẩn để bảo toàn sinh mạng. V́ kẻ sỹ mang hết tài sức như Nguyễn
công Trứ, như Nguyễn Trăi để giữ nuớc, dựng nước hay kiến quốc:
"Đêm quách cả sở tồn
làm sở dụng"
Khi thành công họ trở
thành như cây đạị thụ, cành lá che phủ cả nhà vua và khiến họ
dễ trở thành chiếm đoạt ngôi báu của nhà vua. Chặt cây đại thụ
để ngăn ngừa hậu họa. Uy tín của Trường Chinh trong đảng quá
lớn. Uy tín của Vơ Nguyên Giáp trong quân dội lên quá cao, có
thể de dọa chức chủ tịch nhà nước của Hồ nên Hồ mượn diện cải
cách ruộng đất, để loại ảnh hưởng của hai công thần. Ta đặt
vấn đề như sau: Cải cách ruộng đất là quốc sách, bị thất bạị
th́ trách nhiệm đổ lên đầu người có trách nhiệm lănh đạo là
chủ tịch nhà nước và chủ tịch đảng là Hồ. Như ta thấy không ai
động đến lông chân của Hồ mà Hồ đổ lên đầu Trường Chinh, nhất
là Vơ Nguyên Giáp người lănh đạo quân sự không hề động tới cải
cách ruộng đất ? Lê Duẩn từ miền Nam ra tập kết miền Bắc. Dân
Bắc chưa hề nghe tên Lê Duẩn, chứ đừng nói tới uy tín và thành
tích. Ở trong đảng tên Lê Duẩn cũng quá xa lạ đối với họ. V́
không có uy tín và phe cánh trong đảng, không có quyền uy, Hồ
đưa Lê Duẩn thay Trường Chinh chức tổng bí thư dảng CSVN, Hồ
ít bị đe dọa. Mấy năm đầu Duẩn chưa quen với trách nhiệm của
tổng bí thư đảng Hồ kiêm luôn chức tổng bí thư đảng. Vơ Nguyên
Giáp, tôi xin nhấn mạnh một vấn đề, ít người nói tớí: Niên học
1966 – 1967? nhiều cấp tá và cấp uư về học lại. Họ nói chuyện
với nhau rằng: Sau khi hoà b́nh, giữa tướng Vơ Nguyên Giáp và
Hồ chủ tịch có điểm mâu thuẫn. Vơ Nguyên Giáp chủ trương: quân
đội dă 9 năm chinh chiến nên bây ǵờ phải có một thời gian để
bộ đội dưỡng quân và phải hiện đại hóa quân đội th́ mới thích
ứng với chiến trường mới. Hồ chủ tịch không chấp nhận chủ
trương của tướng Giáp, Hồ chủ trương rằng: Quân đội phải chuẩn
bị cho cuộc Nam tiến ngay và không cần phải hiện đại hóa quân
đội. Cũng niên học 1966 – 1967, bà Đặng thị Bích Hà vợ tướng
Vơ Nguyên Giáp, con gái giáo sư Đặng Thái Mai (ông ĐTMai dạy
văn học Trung Quốc ở Tổng hợp văn), bà Hà học năm cuối (năm
thứ ba) sư phạm, bà có học chung với tổng hợp văn một số giờ
trong tuần. Là bà đại tướng – bà Hà chỉ hơn tôi 5, 6 tuổi, nói
và ăn mặc bà rất nhă nhặn và lịch thiệp, là con một nhà giáo
đúng hơn là vợ một ông đại tướng. Đă khá lâu không thấy tướng
Giáp xuất hiện trước quần chúng. Sinh viên trẻ xúm vào hỏi bà
Hà:
Bây giờ đại tướng ra
sao hả chị? Lâu quá không thấy ông xuất hiện ?
Hồ chủ tịch dạy rằng:
Chú Giáp, chú già rồi nên để chú nghỉ. Đại tướng có nhiều th́
giờ, ông đang học piano!
Quyền hành của Vơ Nguyên
Giáp đă bị chia làm mấy mảnh. Chức tổng trưởng quốc pḥng vế
tay tướng Văn Tiến Dũng. Một hiện tượng kỳ lạ: Một người tên
là Nguyễn chí Thanh,có nguồn tin cho rằng chí Thanh là con
trai ông cả Khiêm. Nhưng dó chỉ là huyền thoại nên ta gạt bỏ.
Chí Thanh không hề có thành tích ǵ để dân chúng biết đến, một
người hoàn toàn dân sự không một ngày lính, không hề học một
trường quân sự nào mà bỗng chốc đượcHồ phong chức đại tướng.
Về vai vế chức đại tướng của Thanh, ngang hàng với đại tướng
Vơ Nguyên Giáp, nhưng Thanh quyền uy hơn Giáp, v́ Thanh chỉ
huy quân ủy hội (đảng trong quân đội). Chúng tôi hỏi sinh viên
Huế về xuất xứ của Nguyẽn chí Thanh, họ chỉ cho biết rằng:
Nguyẽn Chí Thanh là con một gia đ́nh giàu có, ở một làng vùng
biển ở Huế, hắn ta có tính tinh nghịch, hắn có trong tay một
đoàn ăn cướp..
Quá tŕnh cải cách ruộng
đất những hành hạ,những sỉ nhục, những đánh đập những lăng mạ
họ đă bị. Tử h́nh Bây giờ sửa sai bằng cách nào ? Những người
địa chủ hay không phải địa chủ đă bị giết bằng cách nào họ có
thể sống lại ? C̣n việc bới mả nơi đấu trường hay nơi xó xỉnh
nào đó, đưa xương cốt về chôn nơi nghĩa trang danh dự chỉ là
tṛ xoa vuốt những đau thương!
Xét toàn diện, xét cho
cùng việc nông dân nói ngoa, thêm bớt tay họ đă dính máu. V́
bản chất họ quá thiển cận, lại quá ham ruộng, vườn, nhà cửa
của điạ chủ nên họ đă trở thành “âm binh “đánh phá của Hồ ,
đánh phá cho Hồ nên họ cũng chỉ là nạn nhân. Đích danh thủ
phạm là chính Hồ!
Bài thơ của ông Nguyễn
Minh Cần chép lại nhân dân nói về sửa sai:
" Bác Hồ đă nói sửa
sai
Sai rồi cứ sửa, sửa
rồi cứ sai
Đảng ta có lắm anh
tài
Sai rồi cứ sửa,sửa
rồi cứ sai "
Nhà tôi trước 1945, có
một cái đồn điền nhỏ, ở gần dăy núí Yên Phụ, thuộc phủ Kinh
Môn, tỉnh Hải Dương, vô t́nh tôi gặp một tá điền của gia đ́nh
chúng tôi. Anh là nông dân , anh đi bộ đội, đến khi cải Cách
Ruộng đất, anh nhất định không đấu tố ai. Gặp nhau anh kể tôi
câu chuyện, làng anh có nhiều người bị tù oan, khi sửa sai
được thả, được phục chức vụ cũ. Về làng những người phải đi tù,
họ bàn với nhau, họ bắt những cố nông, những nông dân nói thêm,
nói láo, nói ngoa cho họ, họ đè cố nông xuống, họ nhét cứt vào
mồm kẻ điêu ngoa, tố bậy!
Thưa quư vị: Cải cách
ruộng đất của Hồ, ví như là một vết thương quá sâu đậm nên đến
nay vẫn c̣n rỉ máu. Đối xử, t́nh làng nghĩa xóm đă bị phá
hoang phí, đến năm 1945, hắn chỉ huy du kích Huế cướp chính
quyền. Nguyễn chí Thanh gần như đảm đang vai tṛ của Giáp, Hồ
giảm mối lo âu về hậu loạn …. Đảng viên và cán bộ cũng như
quân đội và du kích, bị Hồ giết nhiều. Hồ nhắm chặt những cành
lá, tay chân của hai cây đạị thụ, hai đại công thần Cộng Sản
là Trường Chinh và Vơ Nguyên Giáp.
Một vấn đề đặt ra ở đây.
Hồ có sai lầm trong cải cách hay không ? Chúng ta trả lời rất
rơ ràng và quả quyết rằng Không, Không có sai Lầm. Không sai
lầm tại sao phải sửa ? chúng ta đă biết rằng: Hồ dùng diện cải
cách ruộng đất, để bịp nông dân để qua tay nông dân đánh phá
cho Hồ để đạt điểm, trong đó có điểm: mượn cải cách ruộng đất
để loại hai công thần CSVN là Trường Chinh và Vơ Nguyên Giáp
để trừ hậu loạn, truất phế ghế chủ tịch nhà nước và chủ tịch
đảng của Hồ. Hơn nũa từ khi Hồ và CSVN lộ diện đến nay, chúng
đă hành động nhiều lần, nhiều phen, có thể trở thành truyền
thống của Hồ và của đảng CSVN, chúng hành động theo chủ trương:
thà giết oan c̣n hơn bỏ xót nên trong những giai đoạn chúng
truy lùng các đảng phái yêu nước như VNQDĐ hay Đại Việt, chúng
đă giết một cách thảm khốc v́: thà giết sai c̣n hơn bỏ xót.
Khi cải cách ruộng đất, chúng đă đưa ra một khẩu hiệu, có lẽ
đă lâu ngày quá quí vị đă quên chăng ? Khẩu hiệu đó là:"Đánh
ta ra địch" ta đánh giết vào phe ta như: bộ đội, như cán bộ,
như đảng viên, như cựu kháng chiến, như du kích….là trong đó
đă có một số kẻ địch. Trong cải Cách ruộng đất Hồ đă giết bừa
phưá không kể. Sau chém giết Cải Cách ruộng đất hai cây đại
thụ Giáp, Trường Chinh, đă bị chặt hết cành và lá, nó chỉ c̣n
lại cây và gốc. TrườngChinh bị mất chức, Giáp bị dồn vào bước
đường cùng, tưởng như không giữ được sinh mạng. Mấy năm sau ở
miền Nam tôi được nghe tin đại tướng Vơ Nguyên Giáp phảỉ giữ
chức chủ tịch ban hạn chế sinh đẻ, để phải chịu tiếng đời mai
mỉa:
" Ngày xưa đại tứơng
cầm quân
Giờ nay dại tướng cầm
quần chị em"
Lại nữa sửa sai của Hồ
chỉ là ngón đ̣n tâm lư, để xoa dịu những uất ức lên cao độ của
toàn dân. Sửa sai, nó chỉ như thế này: Con bạn đánh con hàng
xóm quá đau: Vỡ đầu, vỡ mặt, chẩy máu. Bạn ra nắm tay con ḿnh
về nhà, miệng bạn quát tháo rùm trời, rồi bạn mở phanh cửa cho
người ngoài nh́n thấy, bạn bắt con bạn nằm xuống, bạn hét lớn,
dơ cao cái que thực cao, rồi đánh xuống thực nhẹ. Bạn làm thế
để ve vuốt người bạn hàng xóm.
Chúng ta xin đặt ra một
cậu hỏi ? Những người được sửa sai, như: đảng viên, bộ đội,
cán bộ, du kích, cựu kháng chiến, được tha khỏi nhà tù.Cải
cách ruộng đất chia cắt thành những mảnh nhỏ nên t́nh đoàn kết
của nông thôn Việt Nam đă giảm đi rất nhiều….Người nông thôn
chỉ chờ có dịp họ lại trả thù nhau. Ước mong rằng: t́nh thế sẽ
thay đổi, hoàn cảnh thay đổi mới có cơ chắp vá những thù hằn
của những người ở đồng ruộng miền Bắc Việt Nam.
VI) Cải Cách Ruộng đất
mở màn !
Phải nói ngay rằng: Cải
Cách th́ máu đổ như sông, máu của mấy trăm ngàn người, nhưng
tính cách giết người ở miền Bắc không c̣n quá man dại, tàn
nhẫn như ở quê huơng của Hồ Nghệ An, Hà Tĩnh chẳng hạn như,
bắn chết không cho người nhà lấy xác mang về chôn mà treo xác
trên ngọn tre như trường hợp cụ bảng Niệm, chết đem chôn sống
thân xác vú vào ḷng đất, nhưng để hở đầu cổ, cho cày trên
đầu người V…V….Người nông dân hả hê, v́ dược chia ruộng, chia
nhà chia vườn ,chia trâu của điạ chủ.
Điều quan trọng: đóng
thuế nông nghiệp theo b́nh sản lượng của nông dân.
Nụ cười chưa kịp tắt,
câu đầu lưỡi thấy chua cay. Người nông dân phải chịu sự b́nh
sản lượng do người nông dân họp lại b́nh. Thí dụ, một làng có
nhiều khu ruộng như khu A, Khu B, khu C chẳng hạn, mỗi khu có
những chân ruộng xấú, tốt, thu hoạch khác nhau. Người nông dân
họp b́nh sản lượng tính tổng số thu của mọi chân ruộng. khi
đánh thuế người ta lại tính theo tổng số sản lương một năm
của mọi nhân khẩu trong gia đ́nh tiêu thụ hàng năm là bao
nhiêu. Số thặng dư c̣n lại phải đóng thuế. Thí dụ gia đ́nh anh
A và anh B, hai gia đ́nh, được chia một mẫu ruộng như nhau,
nhà anh A chỉ có 2 nhân khẩu của đôi vợ chồng. Nhà anh B tính
ra 5 nhân khẩu, gồm hai vợ chồng và 3 dứá con. Anh B có thể
nhiều nhân khẩu nên không phải đóng thuế. Anh A chi có 2 vợ
chồng nên bị đóng thuế rất nhiều. Người nông dân đầu tắt mặt
tối, đổ mồ hôi quanh năm mà không đủ đóng thuế. Ta biết rằng
cây lúa từ khi cấy xuống ruộng, dâu phải là được gặt hái ngay
mà nó phải tốn nhiều công sức và tiền bạc như mua phân bón
ruộng, như cào cỏ, như bắt xâu, như tát nước….Do đó người nông
dân làm khổ cực mà chỉ đủ đóng thuế nên họ đành phải, hiến
ruộng đất, trâu ḅ cho nhà nước để xin vào hơp tác xă nông
nghiệp!
VII) Nông trừơng tập thể
không là phương pháp sản xuất hữu hiệu !
Ruộng đất vừa được chia,
giấc mơ ngàn đời đă được thực hiện, người nông dân chưa hết
mỉm cười th́ phải đụng đầu với thuế nông nghiệp như choáng
váng đầu óc: thuế quá nặng làm quanh năm chưa đủ đóng thuế.
Thuế đánh theo sản lượng do người nông dân bầu và đánh theo
nhân khẩu trong từng gia đ́nh nhiều ít người khác nhau, mới
nghe tưởng như công b́nh lắm, nhưng tính lại thấy nó sát sàn
sạt không có ăn. Bây giờ người nông dân mới thực hiểu mưu thâm
hiểm độc của Hồ: khích động nông dân tạo bao tôị ác vơí địa
chủ. Người nông dân tay c̣n dính đầy máu….V́ ai ? v́ ruộng.
Khi có ruộng đất rồi thuế nông nghiệp đánh quá nặng khiến
những người ham ruộng , ham đất phải bỏ ruộng để cứu thân
ḿnh-hiến ruộng cho nhà nước để vào hợp tác xă nông nghiệp!
Hợp tác xă của chính
quyền mở ra, thực ra chúng chẳng có, chẳng phải là phương pháp
sản xuất tân kỳ hiện đại ǵ hết mà là ngược lại. Mọi người
trong chúng ta có thể làm con tính nhẩm th́ kết quả hiển lộ rơ
ràng: Làng quê miền Bắc Việt Nam những nơi mầu mỡ, trù phú như
Nam Định, Thái B́nh, Hải Dương, Hà Đông, Sơn Tây, dân Việt Nam
định cư lập nghiệp từ nhiều ngàn đời xưa. Người Việt từ xưa
quan niệm hạnh phúc là: phúc, lộc, thọ. Phúc là con cháu đầy
đàn đầy dống. Mỗi gia đ́nh từ 8 đến 1O đứa con, trung b́nh là
từ 4 đến 6 đưá. Không con là vô phúc Ta nhớ một sự việc đă
diễn ra ở Ấn Độ. Họ cũng như ḿnh, quan niệm nhiều con mới là
hạnh phúc. Dân Ấn đẻ quá nhiều nên mức nghèo đói rất khó chữa,
làm sao ? bằng cách nào phải bớt sinh đẻ mới mong cứu thoát sự
nghèo cùng của đất nước. Liên hiệp quốc đă giúp Ấn Độ một
khoản tiền để dựng bảng tuyên truyền. Mỗi đầu làng hay nơi
người di lại nhiều người ta treo hai tấm bảng đối chiếu nhau.
Một bảng vẽ một đôi vợ chồng có một đứa con, cả ba người đều
hồng hào khoẻ mạnh, cười tươi như hoa, đằng sau lại có chiếc
xe hơi….bảng đối chiếu vẽ một gia đ́nh có đôi vợ chồng với
khoảng 1O đứa con, đều ốm o, rách rưới, tiều tụy…..thấy tôi
nghiệp. Người Ấn Độ ra nh́n hai tấm bảng phê b́nh về hai gia
đ́nh. Họ chỉ tay vào dôi vợ chồng có một đứa con họ nói: Gia
đ́nh này tôi nghiệp, giàu có mà chỉ có một đứa con. Họ chỉ vào
gia đ́nh 1O đưá con:‒ Gia đ́nh này nghèo mà hạnh phúc. Dân ta
đẻ nhiều, làng quê càng ngày càng lớn, có làng có cả mấy ngàn
xuất đinh. Trong làng chỉ có độ một hay hai cùng lắm là ba
người ăn trắng mặc chơn, không lao động sản xuất. Hợp tác xă
nông nghiệp có vài ngàn xuất đinh, nhưng người không lao động,
vẫn được chấm công quá nhiều: nào chủ tịch và phó chủ tịch xă,nào
chánh phó xă ủy, nào ông chủ tịch và phó chủ tịch nông trường,
cùng các ban văn nghệ, trật tự...V….V…cả bốn, năm chục người
không lao độngmà được chấm công Hơn nữa vấn đề tư hữu có và
được tôn trọng có lẽ có từ khi có loài người trên trái đất nên
tư hữu được coi như: da, thịt, máu huyết, hơi thở của con
người nên con phải là con tôi, nhà của tôi, ruộng của tôi, văn
phải văn của tôi nó mới hay….;Chính nguồn tư hữu mới là động
cơ khuyến khích con người làm việc. Mất tư hữu làm việc mất
hứng thú, người lao động cảm thấy mệt mỏi, vô trách nhiệm
trong công việc. Thiếu tư hữu như thiếu cái ǵ của thiên nhiên,
đă thế nông trường lại mất quá nhiều thời gian vào họp, học
tập và phê b́nh. Người trong nông trường chỉ làm việc lấy lệ,
để được chấm công. Con nhà chuá múa qua ngày
Tôi có người bạn già
đáng kính, ông là kiến trúc sư, giám đốc viện khảo cổ Sài G̣n.
Ông được đi tu nghiệp ở Pháp, Việt Nam tự do mất, ông trở
thành người tỵ nạn chính trị tại Pháp. khoảng gần thập niên
8O, ông về Việt Nam thăm gia đ́nh và về nh́n tận mắt quê hương
lần cuối. Khi về Paris, ông nói nhỏ với tôi. Chính tận mắt tôi,
nh́n người nông dân ở trong nông trường họ cày ruộng theo
phương pháp mới ông ạ:
Nghĩa là họ cày ra sao
thưa cụ ?
Họ cày theo ṿng tṛn,
bốn góc ruộng không cày được, người xưa phải cuốc ruộng và
phải phát bờ. V́ tấc đất là tấc vàng mà. Bây giờ họ không cuốc
góc ruộng, không phát bờ. Họ làm lấy lệ, để được chấm công mà
thôi “Cơm nhà chuá, múa qua ngày “
Thưa qúy vị:diện và điểm
như là ngón vơ sở trường, ác hiểm của Hồ, từ 1945 đến nay
chúng đă thi hành nhiều
lần, đều mang đến thành công cho chúng.
Dân tộc Việt Nam là dân
tộc sống bắng nông nghiệp nên đa số dân là nông dân. Chúng
tung ra quốc sách cải cách ruộng đất. Về diện chúng tuyên
truyền là cải cách ruộng đất nhằm mang ruộng về cho người cày,
như găi đúng chỗ ngưá của người nông dân, nên Hồ được nông dân
hưởng ứng nhiệt liệt. Hồ đă biến nông dân thành những "âm binh"
thay Hồ đánh phá, chém giết, gây cămthù, chia rẽ ở nông thôn.
Về diểm Hồ đă đạt mục đích to lớn: là đă tập trung tư hữu của
người dân vào tay của nhà nước.Nông trường tập thể ra đời
đánh dấu quyền tư hữu của con người ỏ thành thị cũng như thôn
quê đều vào tay nhà nước. Và từ đó nhà nước sẽ thống trị dân
bằng kinh tế hay bằng phiếu gạo. Học thuyết Marx đă dạy lũ độc
vật xuẩn động CSVN rằng: kinh tế quyết định hết thẩy, hay kinh
tế chỉ huy của nhà nước. Cộng sản đă nắm được kinh tế trong
tay nên họ quyết định hết thảy đời sống tinh thần cũng như vật
chất của người như ta thấy!Kinh tế chỉ huy, nghĩa là đă nắm
được kinh tế sẽ chỉ huy mọi người bằng kinh tế, cụ thể là bằng
phiếu gạo. V́ bị kinh tế chỉ huy nên người dân muốn thở, muốn
động đây ǵ th́ gặp vô cùng khó khăn. Người Việt hải ngoại dôi
khi trách móc người Việt trong nước, đă thấy sờ sờ ra trước
mắt tại sao họ không nhất tề nổi dậy – dân tộc Việt Nam đâu
phải là dân hèn mà cúi đầu khuất phục măi như thế.? Xin khối
người Việt thông cảm những khó khăn, những gông cùm xiềng xích
của chế độ chỉ huy cai trị dân bằng phiếu gạo. Bao tử dân đă
bị bóp vấn đề đứng lên và nổi dậy quả là quá khó, khăn!
Tôi viết cuốn sách này
hoàn toàn là do hồi ức một nhân chứng trong cái gọi là Cải
cách ruộng đất, ở nhận thức của một người 17, 18 tuổi, nạn
nhân lúc ấy đă có nhận thức của một người mới bước chân vào
đại họcTừ đó tôi vẫn nuôi ư định phải viết một cuốn về Cải
Cách Ruộng Đất của Hồ, để đáp ứng lại muôn một cho cha mẹ tôi,
cho bác tôi và cho anh Nguyễn Hữu Tế ḍng họ nhà tôi cũng như
các anh và các chị tôi, cùng những người đă bị uổng tử bởi mưu
sâu hiểm độc của Hồ ! Khi sách đang sửa lại lỗi chính tả và
sắp đưa đi in, tôi nhận được hai tài liệu của các bạn tôi gửi
cho tôi thực là quư giá và xin các bạn cho tài liệu nhận ḷng
biết ơn của tôi. Hai tài liệu đó là:
a) Tám tấm h́nh trên
màn ảnh, do phóng viên người Nga chụp được những cuộc đấu tố
ở miền Bắc vào cuối năm 1955
b) Mười bài phát biểu
của những nạn nhân trực hay gián tiếp của những nạn nhân hiện
ở trong nước và ngoài nước, và gần đây trên Nguyệt San, Thế Kỷ
21, xuất bản bên Hoa Kỳ, có mấy bài viết của những nhân chứng,
đă từng chứng kiến Cải Cách Ruộng đất. Để t́m tài liệu, chúng
tôi đă vào thư viện trung ương của Pháp để t́m kiếm tài liệu,
nhưng đều không có. Người nhân chứng 17 tuổi thời gian qua mau
đă quá nửa thế kỷ, nay tôi đă đứng trước ngưỡng cửa của tuổi
thất thập cổ lai hy. Thời gian qua nhiều thăng trần nên chí
nhớ của tuổi ǵà đă lăng đăng quên. Ước mong quư vị thông cảm
để chúng ta cùng nhau gom góp tài liệu về cải cách ruộng đất
để làm một cuốn sách hoàn hảo hơn.
Bao người chết trong cải
cách ruộng đất? Tất cả chỉ là ước lượng; độ trên trăm ngàn
người chết. Riêng tôi thấy ước lượng đó không sát với con số
sự thực. Một bác sỹ trong ủy ban Trần văn Bá, ông để cả đời
nghiên cứu vấn đề Việt Nam, ông ước lượng cả trên nửa triệu
người chết uổng tử. Tôi nghĩ rằng con số đó hơi quá nhiều với
sự thực. Đài Á Châu tự do t́m hiểu vấn đề người chết trong cải
cách ruộng đất đă căn cứ vào tài liệu của CSVN đă đưa ra con
số như sau: "Thống kê chính thức của nhà nước đăng trong cuốn
lịch sử kinh tế Việt Nam tập hai cho biết là đă có 172. 008,
người bị quy vào thành phần địa chủ, phú nông, là những người
bị xếp vào loại kẻ thù của nhân dân, bị "Đào tận gốc, trốc tận
rề", nghĩa là không bị bắn cũng bị lành án tù rối chết trong
nhà giam. Con số này không thể chính xác, nhưng số nạn nhân
quyết không thể thấp hơn thế được v́ nó được ghi trong văn
kiện đảng toàn tập do nhà xuất bản chính trị quốc gia ấn hành,
nó, không nói ǵ đến những người bị kết án là Quốc Dân Đảng,
việt gian thường bị bắn ngay tại chỗ. Trong số này có cả đảng
viên trung kiên, mà trước khi chết vẫn c̣n hô to khẩu hiệu,"
đảng Cộng sản muôn năm"
Hy vọng với thời gian,
chúng ta sẽ có con số uổng tử gần với sự thực
VIII) Những nhân chứng
trong và ngoài nứơc, trên báo chí hải ngoại nói, viết về Cải
Cách Ruộng Đất.
Phóng viên của đài Á
châu tư-do, mở những cuộc phỏng vấn 10 nạn nhân cải cách ruộng
đất ở trong và ngoài nước. Bài phỏng vấn như sau :
1- Những nhân chứng hiện
ởtrong nươc!
Nhà văn Dương Thu Hương,
hiện ở Paris nói: "Đối với tôi, lư tưởng cộng sản là cái ǵ
khủng khiếp, xa lạ. V́ ngay trước cổng nhà tôi một người chết
treo, năm cải cách ruộng đất, và tám tuổi tôi phải theo các
đoàn học sinh để chứng kiến những cuộc đấu đá đíạ chủ. Sau
lưng nhà tôi, đường tàu, cũng là xác một người tự tử chết bằng
cách tự đặt cổ ḿnh vào đường ray. Khi tôi tám tuổi, buổi sáng
tôi đi tưới rau, tôi đă thấy những người chết đói và diều dó
làm tôi khủng khiếp"
Nhà văn Trần Mạnh Hảo,
c̣n ở Việt Nam: "Tôi nhận ra cái điều này cũng lâu rồi, mà
nhận từ từ, bởi v́ tôi đă được chứng kiến cuộc cải cách ở
ngoài Bắc mà gia đ́nh tôi là nạn nhân. Tôi thấy nó rất là
khủng khiếp. Tôi không hiểu cái chủ nghĩa ǵ mà chỉ có biện
pháp duy nhất là trấn áp người ta, mang người ta ra đấu tố và
bắn bỏ người ta, mà không có xét xử công minh, cũng không có
bằng cớ ǵ cả. Cuộc cải cách ruộng đất là một cuộc diệt chủng
như là Pon Pot và Yeng Sari đă làm bên xứ chùa tháp mà thời đó
tôi đă chứng kiến”
─ Ông Trần anh Kim, hiện
đang sống ở Thái B́nh: "ông tôi ủng hộ, hưởng ứng" tuần lễ
vàng "của Hồ chủ tịch phát động, cho nhà nước mượn 1075 vuông
vải để may áo mùa đông binh sĩ để cho du kích mặc đánh giặc.
Đấy là ông nội tôi. C̣n bố tôi mua 1000 công phiếu kháng chiến,
ủng hộ 9 áo sợi. Bố tôi hoạt động cách mạng từ năm 21 tuổi,
tức là năm 1942. Đến năm 1948 th́ bố tôi được kết nạp vào đảng
CSVN. Đến cải cách ruộng đất th́ người ta quy cho ông tôi là
địa chủ, và quy cho bố tôi là QDĐ.
Bố tôi là phó bí thư
Quốc Dân đảng và bác tôi là bí thư Quốc Dân đảng. Bác tôi bị
bắn luôn, ông ấy nhận th́ bị bắn luôn. C̣n bố tôi cương quyết
không nhận, không nhận th́ người ta tra tấn, người ta thắt hai
dây thừng vào hai ngón chân cái rồi người ta kéo lên sàn nhà,
bố tôi đau quá, kêu khóc, xin tha xuống. Kêu khóc to quá th́
người ta lấy rơm, lấy dạ nhét vào mồn…
"Ra ngơ th́ gặp đội,
thế là nó quát ầm lên: "thằng này con nhà QDĐ, cháu địa chủ,
tại sao mày gặp chúng tao mày không chào, mày không quỳ xuống.
Lúc bấy giờ biết dâu đươc, chỉ khóc thôi. Tôi khóc và bắt đầu
quỳ xuống, nó bảo từ nay trở đi mày gặp chúng tao mày phải quỳ
xuống, mày lạy các ông đội, xin phép các ông đội, xin phép các
ông cốt cán để tôi mang cơm cho ông tôi, cho bố tôi, th́ chúng
tao cho đi".
Thế th́ cuối cùng từ
đấy th́ cứ quen như vậy. Cứ ra ngơ gặp người ta th́ phải quỳ
xuống, xong lại xin phép các ông cốt cán để tôi mang cơm cho
ông tôi, cho bố tôi. Gọi là cơm nhưng có cơm đâu, chủ yếu là
khoai thôi. Nắm cơm mang xuống th́ thế này. Người ta dùng ngay
cái trét xúc cứt đấy ông ạ, xúc phân gà, nó xắn vào chén cơm.
Tôi cũng chẳng biết ǵ cả, tôi chỉ biết người ta làm như vậy
thôi. Nhưng ông tôi th́ rất hăng. Ông bảo tôi tại sao phải làm
như vậy th́ nó bảo phải kiểm tra xem bọn địa chủ có tiếp tế
cho nhau không, nó có thông tin cho nhau không, chúng ta phải
kiểm tra.
Có hôm th́ họ làm như
vậy, có hôm th́ không có trét, nó rút ngay cái cọc ở chuồng
lợn bên cạnh con trâu, thế th́ họ chọc vào cơm, chọc luôn vào
khoai, bảo chúng tao phải kiểm tra. Năm đó th́ có ǵ dâu, cái
gáo dừa thôi mà. Cái gáo dừa treo hai cái dây lủng là lủng
lẳng đem nước vô cho ông-nó đổ đi một nửa xong nó đái vào đấy.
Tôi cũng chẳng biết ǵ, chỉ biết như thế thôi. ! "
Nhưng ông tôi quát rầm
lên th́ nó bảo rằng cho chúng mày uống để sáng mắt ra, cho
chúng mày hết tư tưởng bóc lột, hết tư tưởng ức hiếp nhân dân.
Nó cứ chửi ông tôi như thế - tôi cũng chỉ biết khóc, chẳng
biết làm thế nào cả. Ḿnh chỉ mang đi cho ông, mang đến chỗ
th́ lại về.
…………………
Trần kim Anh: nghĩ đến
lịch sử đau buồn naỳ: "th́ tôi vẫn nói với bạn bè rằng gia
đ́nh tôi 3 đời bị cộng sản đè nén, áp bức rồi, bị cướp trắng
tay rồi, đời ông nội tôi, đời bố tôi, rồi đến đời tôi, cướp
trắng tay như vậy rồi. Cho nên tôi vẫn nói với anh em, bạn bè
rằng tao không căm thù chế độ này th́ thôi chớ chế dộ này lấy
quyền ǵ để căm thù tao"
─ Ông Nguyễn văn Thủ,
quê ở Hưng Yên, 72 tuổi: "Gia đ́nh tôi, cụ (ông nội) công
tác rất tốt, đến lúc ấy tự nhiên quy ông cụ tôi là thành phần
đối kháng, bắt cụ đi đấu tố, gia sản bị tịch thu hết. Tôi bị
coi là con nhà địa chủ, khổ lắm, đi ra ngoài đường là phải
chào ông, chào bà nông dân. Dù nó là con cháu ḿnh, cũng phải
goị nó là "ông" là "bà"….của cải mất hết, chả c̣n ǵ cả. Tôi
là con nhà địa chủ, bị trong cảnh xem từng người tố bố ḿnh,
toàn là chuyện bịa. Lúc ấy dân ngu dốt lắm, chả hiểu ǵ cả,
nói theo kiểu "mớm" lời, toàn là bịa ra, chúng (đội cải cách)
bảo thế nào th́ nông dân nói thế. Lúc dó, tŕnh độ của chúng
có ra cái ǵ đâu. ……………"
Tôi c̣n nhớ thế này, tôi
chưa bao giờ thấy lịch sử con người lại ngược đời như thế, đến
nỗi phải nói là thời đại trâu ḅ đi "bí tất", cóc nhẩy lên
làm người, mơ săi ngày xưa nhẩy lên làm chánh án, làm thẩm
phán. ?.Thậm chí ngồi trên ṭa đấu bố ḿnh. Tả lại th́ nhiều
lắm, khí thế của nhân dân nó vùng lên, đánh đổ điạ chủ mà…………
Lúc ấy tự nhiên nó như
ma quỷ cám dỗ, người ta nh́n thấy nhà tôi, người ta như muốn
ăn thịt luôn, họ muốn làm ǵ th́ làm, người nào càng hăng hái,
càng tốt, càng đấu tố, càng đánh đập, th́ càng tốt. Có những
người bị tử h́nh, ông cụ tôi bị kết án tử h́nh,bắn chết ngay,
bắn ngay trước mặt mọi người, con cháu…Đấu tố bố ḿnh, phải ra
nh́n….C̣n những người khác bị tra tấn, bị chết th́ cho là tự
tử, bắn th́ rơ ràng rồi, mấy trường hợp…..Cuối cùng th́ sửa
sai, biết là sai lầm, rồi xin lỗi, thế thôi ".
Trường hợp nhà thơ Hữu
Loan, hiện ở Thanh Hoá, nhà quá xa tỉnh, lại không có diện
thoại, nhạc sĩ Trịnh Hưng ở Pháp về thăm Hữu Loan kể lại
trường hợp của vợ Hữu Loan: "Ông ấy kể tôi nghe là: lúc ấy,
ông là trưởng ban tuyên huấn của đoàn 304, do tướng Nguyễn Sơn
phụ trách, quân đội th́ đói khổ lắm, chỉ có ăn khoai, ăn sắn,
không có gạo mà ăn…Ông địa chủ đó th́ giầu, tháng nào cũng đem
gạo đến, để nuôi quân cho….chính tướng Nguyễn Sơn tháng nào
cũng làm lễ vinh danh cho ông ta,ban thưởng huân chương.
Năm 1953, bị đấu tố, lan
đến Thanh Hóa, ông bà dịa chủ ấy bị giết chết. Nhà chỉ có một
cô con gái thôi. Nó cấm tất cả mọi người, con trai, hay con
gái, không được kết hôn với con nhà địa chủ.
Ông ấy (nhà thơ Hữu Loan)
thấy thế bực quá, mới bỏ về làng, đi qua làng ấy, ông ghé vào
thăm, ông biết ông bà cụ đă bị giết rồi, cô con gái không ai
nuôi cả, cô ấy phải đi mót sắn, mót khoai ở ngoài đồng, ăn
sống, để sống thôi, quần áo rách rưới, bẩn thỉu lắm, ngủ ở
đường, ở đ́nh làng, ông thấy thế, thương hại đem về nhà nuôi…và
bây giờ là vợ ông ấy .
2 ‒ Nhân chứng ở hải
ngoại :
‒ Nhà thơ Nguyễn chí
Thiện kể về sửa sai như sau : "Sửa sai ở đây không phải sửa
sai cho địa chủ mà sửa sai cho những người vốn là đảng viên họ
cũng là người rất có công với kháng chiến nhưng bị vu oan là
Đại Việt, QDĐ, vu là gián diệp…..dủ thứ. Những người chết rồi
th́ thôi, không nói làm ǵ. Thế nhưng những người c̣n sót lại
th́ tha. Thế c̣n thực tế, những người bị quy là đia chủ
mà đă vào tù rồi, chết rồi th́ tôi không nói, đấu tố bắn ngay
tôi không nói, nhưng vào tù công bằng mà nói th́ cả huyện của
tôi là huyện B́nh Lục, sau này tôi về chơi th́ không có ông
nào được tha cả. "
─ Ngay làng tôi có hai
ông con ông chánh Hồ, cũng bị quy là địa chủ, mà ông ta có
giàu có ǵ đâu, bị quy là địa chủ. Ông ta trước kia là người
chuyên môn đón bộ đội về làng, bộ đội là đến nhà ông ấy mà.
Thế là nhà ông phó Liên nữa. Những ông đó, một ông th́ tự tử
chết, hai người di tù. Một ông nũa là chánh Điểm cũng đi tù.
Tất cả mấy người đi tù đều chết trong tù hết, Cả những làng
xung quanh tôi không thấy ai về.
─ Măi đến năm 1961,
lần đầu tiên tôi đi tù th́ tôi gặp không biết bao nhiêu là địa
chủ vẫn nằm nguyên trong tù. Đến lần tù thứ hai năm 1966, tôi
sống trong tù đến năm 1977 mới ra,th́ vẫn c̣n những bác dịa
chủ vẫn bị sống trong tù- tuy là chết nhiều lắm rồi
Nhà văn Nguyễn thư
Hiên, ở Paris, thuật lại lời bà cô nói: "Cháu ạ, ḿnh phải lựa
bạn mà chơi. Cái bọn Cộng sản gian ác và bất nhân lắm đấy".
Tôi nói:" nhưng bố cháu là Cộng Sản cơ mà" bà cô tôi trả lời.
Th́ bố cháu không hiểu, bố cháu mới đi với bọn ấy "
3
‒ Những nhân chứng, viết trên báo Thế kỷ,
số211, xuất bản ở Hoa Kỳ :
Hồi ức của một nhân
chứng
Bài của Nguyên Thao
……………………………
……………………………
1- Đội về làng :
Khỏang độ một tuần lễ
trước khi đội về làng, dân làng được huy động ra làm vệ sinh
đường sá sạch sẽ. Các khẩu hiệu chào đón đội được viết kẻ khắp
nơi, từ cột đ́nh làng cho đến bụi tre, gốc dứa. Bầu không khí
trở nên trang nghiêm, pha lẫn chút khiếp sợ, coi đội như những
đấng quyền uy về để thay đổi nếp sống dân làng. Riêng đối với
thành phần như chúng tôi, tuy cũng là dân làng nhưng nghe tin
đội về th́ cảm thấy như những tên đao phủ sắp giáng họa lên
cuộc đời của gia đ́nh ḿnh, những nhát búa tranh đấu giai cấp
không khoan nhượng, tương lai không biết sẽ đi về đâu !
2 – Công việc đầu tiên
của đội: Bắt rễ, xâu chuỗi :
Chỉ vài ngày sau khi đội
về làng, thái độ của dân làng, đối với thành phần chúng tôi
thay đổi hẳn. Mới ngày nào trước đó gặp nhau c̣n chào hỏi, th́
giờ đây cúi mặt làm ngơ. Rơ ràng sau một vài đêm đêm hội họp,
đội đă chỉ giáo cho họ rơ : "Ai là bạn, ai là thù" :
Giai cấp bần cố nông là ṇng cốt của Đảng, giai cấp trung nông
được liên kết, phú nông bị cô lập, c̣n điạ chủ, cường hào, trí
thức phản động là những kẻ thù. Tôi không rơ số lượng đội viên
về trong xă tôi là bao nhiêu nhưng trong làng tôi chỉ có hai
người. Họ chia nhau đến ở những gia đ́nh tiêu biểu nghèo nhất
để áp dụng đường lối tam cùng "Cùng ăn, cùng ở, cùng làm".
Thật vậy, họ là những người xuất thân từ nghèo khó như ả
M…nên không trở ngại việc ăn ở chung với gia đ́nh nghèo, vả
lại lệnh trên buộc họ phải làm vậy. Có ăn ở chung với nhau họ
mới t́m hiểu được thành phần trí phú địa hào trong làng và
nhất là sự bóc lột của họ đối với người dân nghèo khổ ra sao ?
Giai đọan này gọi là giai đoạn "bắt rễ" .Nếu sau một
thời gian năm, mười ngày chung sống, được đội rỉ tai tuyên
truyền về tội ác của giai cấp địa chủ cường hào trong làng rồi
mà gia đ́nh nghèo khó vẫn tỏ thái độ không hận thù lại tỏ thái
độ bênh vực. Th́ đội chuyển đến một gia đ́nh khác và cho cái
rễ ấy là "rễ thối". Họ cứ làm như vậy cho đến khi t́m
được caí rễ tốt, một cái rễ có lập trường giai cấp, nói nôn na
là cái rễ ấy phải biết nghe lời đội, suy nghĩ một chiều biết
hận thù và nhất là phải biết đặt điều nói láo tội ác của giai
cấp trí phú địa hào trong làng mà không hổ thẹn với lương tâm
để nay mai ra đấu trường đấu tố.
Khi đă kiếm được cái rễ
tốt rồi th́ từ cái rễ ấy phải đi móc nối với những người khác
cùng lập trường, chí hướng với ḿnh, hoặc xúi dục những kể non
dạ sợ sệt, bất măn đúng về phía ḿnh, số lượng càng nhiều càng
tốt. Giai đọan này gọi là « xâu chuỗi ". Xong giai đọan
xâu chuỗi và những người trong chuỗi được kiểm tra tư tưởng
lập trường rồi đội mới bắt dân hội họp để học tập. Dĩ nhiên
thành phần chúng tôi đâu được tham dự và ngược lại chỉ nằm kín
trong nhà về đêm và xung quanh nhà du kích địa phương thay
phiên canh gác, nghe ngóng theo dơi, đến nỗi muốn buồn đi cầu
, đi tiểu cũng phải mang thùng, mang xô vào trong nhà sử dụng,
đâu dám bước ra ngoài sợ bị bắt và ghép vào tội âm mưu phá
hoại, chống đối đảng, chống đối nhân dân. Ngoài ra nằm trong
nhà chúng tôi cũng phải cảnh giác cao độ, đóng kín gài chặt
các cửa sổ, các khe hở, sợ chúng ở ngoài nếm vào những giấy tờ,
truyền đơn có tính chất phản động rồi ập vào nhà soát xét bắt
bớ. Những thủ đọan đê hèn, bần tiện đă từng xảy ra trong thời
gian phát động giảm tức, giảm tô năm 1953. Chúng tôi sống như
người có mắt mà mù, có tai mà diếc, có miệng mà câm, bị cô lập
hẳn với người xung quanh kể cả anh em bà con họ hàng ruột thịt.
Hàng ngày lo kiếm sinh nhai, trời sẩm tối là lên giường ngủ,
ngay những chuyện mà người nhà bàn tán với nhau cũng phải ghé
tai nhau nói nhỏ sợ tụi du kích ở ngoài nghe ngóng rồi kết tôi
là âm mưu tính kế. Chúng tôi sống như người mang đầy ung nhọt,
chỉ chờ ngày chúng vỡ mủ cho nó thoải mái. Trong lúc đó dân
làng cũng chẳng sung sướng ǵ ngoài các người trong rễ và
chuỗi, v́ hàng ngày họ phải đi làm việc kiếm sống, tối đến
chưa kịp ăn đă phải ra đ́nh hội họp đế nửa đêm có khi đến một
giờ sáng mới về, chưa kịp ngủ trời đă hừng sáng phải thức dậy
ra đồng làm việc. Những buổi họp như vậy th́ rễ và chuỗi thi
nhau lên phát biểu, tố cáo địa chủ, phản động đủ điều xấu xa,
gian ác, cường hào, đến nỗi người nghe cũng phải giật ḿnh và
thầm nghĩ đây toàn là chuyện vu cáo nhưng nào ai dám bàn tán,
hé môi ngay trong buổi họp. Những ai ở đâu th́ họ không biết
chứ những gia đ́nh đă sống trong làng từ đời này qua đời khác,
ai ra sao người ta cũng rơ. Đành rằng những người giàu có th́
cuộc sống sung túc hơn, nhưng họ cũng không phải là ngồi mát
ăn bát vàng, ít nhiều họ cũng có lao động, họ cũng có t́nh
nghĩa lân lư, giúp đỡ người nghèo khi họan nạn, điển h́nh nhất
qua vụ đói năm Ất Dậu 1945, hoặc trận lụt khủng khiếp năm Quư
Tỵ, 1953, những người giàu có trong làng đă biết nhường cơm xẻ
áo, tương thân tương trợ. Những buổi họp như vậy cứ kéo dài
đêm này qua đêm khác để cho các diễn viên "rễ và chuỗi" tập vở
kịch đấu tố thành thạo, lúc đă chín mùi đội mới quyết định
ngưng chuyển qua giai đoạn đấu tố.
3- Đấu tố: bắt địa chủ,
đắp mô đất, rào đấu trường:
Kể từ thời gian đội về
đến ngày phát động đấu tố, thời gian kéo dài gần ba tháng. Các
đội viên phụ trách các làng mang tổng kết tội ác địa chủ,
cừơng hào về xă họp, từ đó mới quyết định sẽ đem những ai ra
đấu trường để đấu. Trong buổi họp mật này chúng quyết định sẽ
giết những ai và giết bao nhiêu người trong số người mang ra
đấu. Cường hào đầu sỏ và bắt người bị đấu đi giam một nơi
khác có khi cách xă chín, mười cây số. Song việc bắt địa chủ
th́ du kích xă c̣n phải lo việc rào đấu trường, đắp mô đất và
dựng lên một cái sạp sơ sài để ṭa ngồi xử án. Đấu trường là
một khoảng đất rộng trong xă, xung quanh được rào sơ sài bởi
những cây tre nối kết lại. Trên mảnh đất ấy được dựng lên một
cái sạp bằng mắy tấm ván, cao chừng một mét, trên có mái che
và trong đó đặt một cái bàn và hai cái ghế. Cách cái sạp từng
năm, sáu mét là một mô đất được đắp lên cao, một bên thấp. Bên
cao để cho người đấu đứng đấu và bên thấp để cho người bị đấu
quỳ xuống. Trên mặt đất của người quỳ c̣n được bỏ vỏ mít có
gai nhọn hoặc những viên dá nhám để khi qùy xuống bị đau. Phía
cuối của đấu trường được làm thêm một cái rặc nhỏ giống như
cái chuồng để nhốt trâu ḅ. Cái rặc này để con cái địa chủ
ngồi xem, tách biệt với nông dân ở ngoài.
Sau mộ tuần lễ,công tác
chuẩn bị hoàn tất, đôị quyết định ngày khởi đấu, phần lớn đều
đấu về ban đêm, để ban ngày nông dân tranh thủ sản xuất. Trên
các ngả đường đến đấu trường dân chúng với bó đuốc cháy sáng
trên tay ùn ùn kéo tới, đúng xa nh́n như lũ ma trơi đi ăn đêm.
Không một ai dám ở nhà v́ sợ phê b́nh mất lập trường v́ c̣n
thương địa chủ. Tập trung đâu dấy xong xuôi, làng nào ngồi vào
vị trí làng ấy. Vợ con địa chủ bị lùa cái rặc ngồi và cài chặt
then cổng lại,có du kích đứng canh giữ ở ngoài. Cả một vùng
lửa rực, ánh sáng lập loè. Ṭa bắt đầu bước ra. Những tiếng hô
vang dậy,theo sau là những tiếng đả đảo địa chủ. Ṭa tuyên bố
đây là ṭa án nhân dân đặc biệt thiết lập để xét xử những tên
địa chủ cường hào, ác bá đầu xỏ trong xă. Toà chỉ có hai người,
một tự xưng là giai cấp công nhân ngồi ghế chánh án, một tự
xưng là giai cấp đại diện nông dân ngồi ghế phụ thẩm theo đúng
sách lược là công nông liên minh. Ngoài hai người đó, ṭa
không có công tố viên, biện lư, luật sư bào chữa, ngay cả đến
một người thư kư cũng không. Đúng là ṭa án của loài muông thú
ở trong rừng và sử theo luật rừng.
Yên lặng một chốc, ṭa
ra lệnh giải điạ chủ ra đấu trường. Người địa chủ với hai cánh
tay bắt quặt ra phía sau bị trói chặt lại dược tên du kích dắt
như dắt một con chó. Mặt mày hốc hác phờ phạc v́ mấy ngày bị
giam giữ đâu được ăn uống ǵ nhiều. Cả đấu trường vang lên
tiến đả đảo tên….đả đảo tên….vang dội. Những ngọn đuốc từ cánh
tay lên cao, xuống thấp, trông thật ghê rợn. Tôi tưởng tượng
như cảnh Diêm Vương xử án đưới địa ngục, hoặc một bộ lạc man
rợ thời thượng cổ, chứ không phải của đất Việt Nam ở thế kỷ
20, thế kỷ mà con người sắp bước lên mặt trăng. Tôi ngửa mặt
lên trời để nh́n,ḷng se sắt tê tái, nước mắt khô cằn không
c̣n để chẩy, ḷng hoài nghi vào sự linh thiêng của trời đất,
thánh thần không chứng dám thảm cảnh này hay sao ?
…………………………………
Nguyên Thao
( Báo Thế kỷ 211)
Đấu tranh Chính trị
Bài của Vơ văn Trực
Đền thờ Bạch Y Thần trở
thành điạ điểm của những cuộc họp lớn. Thựơng điện biến thành
kho phân, luôn luôn bốc lên mùi hôi thối. Hạ điện là nơi họp,
bốn góc nhà bị trẻ em nghịch ngợm đái, nước tiểu thấm vàotường
xông lên mùi khai nồng nặc. Dạo này liên miên đêm nào cũng họp
quan trọng, người chật ních cả ba gian.
Rét, đói, mưa dầm. Người
dự họp vẫn đông. Họp để vạch mặt những người khai man thuế
nông nghiệp, để đấu tranh với những người không chịu nộp thuế
nông nghiệp, dần dần phát hiện ra "bọn phá hoại sự nghiệp cách
mạng" - gọi là đấu tranh chính trị.
………………………………
………………………………
" Bà con đă tín nhiệm
cử tôi làm chủ tọa th́ tôi có quyền quyết định mọi việc. Bây
giờ xin mời những người này phát biểu: anh Toàn, bà Nhuyện,
ông Vân….Sau đó những người khác tiếp tục.
Toàn chạy lên chỉ mặt
bà Hinh và ông Khang :
Ngoài mặt trận các chiến
sĩ không tiếc máu xương để giành độc lập ,tự do, hạnh phúc cho
đất nước. Các ông các bà thật là vô ơn bạc nghĩa, ăn cháo đái
bát. Các ông các bà được ăn no mặc ấm mà không nghĩ đến các
chiến sĩ nhịn đói nhịn khát ăn sương nằm gió, lăn lộn ở chiến
trường. Các ông các bà là kẻ nằm há miệng chờ sung rụng. Đến
lúc nước nhà độc lập th́ các ông các bà lại xông vào để tranh
phần nhiều. Tư tưởng đó là tư tửơng bọn phong kiến, đế quốc,
của quân xâm lược sài lang…..
Bà Nhuyên cũng đứng
nghiêng người giống tư thế anh Ṭan: Bà Hinh ông Khang là quân
đế quốc, là lũ sài lang….Bà Hinh ông Khang là đồ phản động, là
đồ Việt gian. Bà Hinh ông Khang là quân đế quốc, là lũ
sài lang. Bà Hinh ông Khang là đồ phản động, là đồ Việt gian.
Bà Hinh ông Khang…..
Nghe bà nói như hát,cô gái nào đó bật ra
tiếng cười. Chủ tọa cu Đ́nh lại ralệnh cho dân quân tống cổ cô
ra khỏi hội trường.
Chính thái độ cương quyết của chủ tọa
làm cho không khí cuộc họp trở lên nghiêm trọng. Lồng ngực của
người nào cũng nóng ran.
Đến lượt ông Vận.. Cái lưng ông hơi gù.
Nhưng toàn bộ tư thế đứng của ông cũng giống như anh Toàn, bà
Nhuyên. Tất cả như cùng được đúc ra từ một ḷ:
─ Tôi phán cho
các ông các bà biết – Ông Vận nói: Ông cha ta lấy chữ "Đạo"
làm đầu, c̣n các ông các bà th́ lấy chữ "tặc" làm đầu. "Tặc"
là ǵ các ông các bà có biết không ? "Tặc" là phong kiến, đế
quốc, "tặc" là xâm lược sài lang. Man khai thuế nông nghiệp,
trốn thuế nông nghiệp, chống lại chính sách thuế nông nghiệp tức
là "Tặc". Các chiến sĩ ngoài mặt trận là "đạo" "Tặc" chống lại
"đạo" tức là phi nhân, phi nghĩa, phi dộc lập, phi tự do, phi
hạnh phúc các ông các bà….
Một người đàn ông từ phiá đưới hét to :
─ Chúng nó chống
Đảng, chống chính phủ, không gọi chúng nó là "ông là bà" mà gọi
là "thằng" là "con"
Như mèo vớ được cá rán, chủ tọa bật dậy :
─ Ông Tư phải
không ? Mời ông lên đây !
Ông Tư sồng sộc chạy lên :
Tao thấy chúng mày thường gặp nhau họp
kín, thậm thụt bàn tán với nhau.Bàn cái ǵ ? Bàn chống Đảng
chống chính phủ à. Dân công không chịu đi, khất lần này lần
khác. Thuế không chịu đóng. Tao căm ghét chúng mày.
Ông Tư giơ chân đạp vào lưng bà Hinh,
ông Khang ngă chúi mặt.
Một người đàn bà gịong ồm ồm như ếch kêu :
─ Họp kín th́ c̣n
nhiều người khác nữa, chứ không riêng ǵ hai tên Khang với
Hinh.
Chủ tọa :
─ C̣n những tên
nào bà cho biết.
─ C̣n Ông Đẹt,
ông Thọ.
─ Đẹt, Thọ lên
dây !
Ngay trước bàn chủ tọa có thêm hai người
nữa là bốn người. Bốn người ngồi ṿng tay, cúi mặt như bốn tội
nhân ngồi trước vành móng ngựa. Trong ánh đèn lờ mờ, họ run cầm
cập như cầy sấy. Trong bốn người này th́ ông Thọ-tôi quen gọi
là chú xă Thọ-nghèo nhất. Bố chú chết sớm,chú đi làm thuê khắp
Năm Bắc Đông Đoài. Chẳng có tấc đất cắm cắm dùi. Sau ngày dành
được chính quyền, chú mới được chia dăm tấc đất, dựng một cái
lều để chui ra chưi vào. Ở làng tôi, trên bốn mươi tuổi người
ta đă có cháu nội, cháu ngoại, riêng ông Thọ cũng đă gần ấy tuổi
mà chưa lấy được vợ nên dân làng gọi là "xă Thọ". Chú cũng thuộc
ḍng họ Vơ, chi dưới của chi họ tôi, nên tôi gọi là "chú xă Thọ" một
cách thân mật. Thỉnh thoảng chú lên giúp việc cho nhà tôi như
bửa củi, xe đá. Lúc rỗi răi, chú thường ngồi uống nước chà
xanh với bố mẹ tôi và kể những chuyện ma quái ở miền ma thiêng
nước độc Phủ Quỳ. Dịp giáp hạt, mẹ tôi thường san sẻ cho chú củ
khoai lang hay bát khoai khô. Có một lần tôi nhớ măi, mẹ tôi tới
chơi thấy chú nằm lả đói, vội vàng về nhà mở vạị cà muối đen bốc
ra một bát lổm nhổm củ chuối, cây rau dền , xơ mít và cà pháo.
Chú chống tay ngồi dậy ăn một cách ngon lành, uống đầy một bụng
nước, rồi chắp ta vái mẹ tôi. Ngược lại chú cũng rất thương
tôi. Kỳ thi năm ấy, tôi t́m được chỗ khuất để ôn bài, đó là
cây đa giếng đ́nh. Ṿm cây rậm rạp, tôi trèo lên ngồi ở chạc
ba, học suốt buổi. Các cô đi gánh nước, trẻ chăn trâu không biết
tôi ngồi trên đó. Chỉ riêng chú Thọ, nhà ở gần cây đa, biết
nơi tôi thường ngồi học. Khoảng nửa buổi chiều, chú thường đem
cho tôi bát khoai xéo hoặc mấy củ khoai lang hoặc mấy bắp ngô
luộc. Khi cây đa bị sét đánh chết, chú nói đùa: "Trời đánh chết
cây đa, nhưng không đánh chết dược chữ nghĩa của anh Trực"
Chú xă Thọ như thế, nghèo khổ hiền lành
sao lại làm phản động ? Năm th́ mười họa chú có đến làm thuê
cho ông Khang, thỉnh thoảng ngủ đêm ở đó. H́nh như chú cũng nhẹ
dạ, khờ dại nghe những người trong tổ chức Quốc Dân Đảng rủ rê,
dự một vài cuộc họp. Có lẽ v́ thế mà chú bị người ta ghép vào
tội "làm phản động". Đây là lời buộc tội của người đàn bà giọng
ồm ộp như ếch kêu :
─ Thằng ni ngu si
suốt đời- nghe quân Quốc Dân Đảng ngỏ lời rủ rê - Đầu óc tăm tối
u mê – Đi dự họp kín, theo nghề chó săn ! ─
Nói xong bà dồn tất cả sức mạnh vào cánh tay phải tát vào đầu
chú Thọ. Cái khăn thủ ŕu rách xơ xác trên đầu chú bung
ra làm tung toé mớ hương nhu – chú đau dầu nên phải bọc lá
hương nhu và suốt cả ngày hôm nay chú nằm rên một ḿnh ở nhà.
Ăn cái tát bất ngờ, chú bị choáng váng và ngất xỉu. Chủ tọa ra
lệnh cho dân quân kéo lê chú ngồi dựa lưng vào cột và tiếp tục
« vạch mặt ba tên kia"
─ Nó vờ ốm để
không khai. Phải cảnh giác với âm mưu bọn chó săn.
Như bị dùi châm vào mông đít, chủ tọa chồm
chồm đứng bật dậy :
Hoanh nghênh tinh thần cảnh giác của ai
vừa nói đó. Tên Thọ vờ ốm. Bắt tên Thọ phải khai kỳ hết, khai
xong mới được ốm.
Gần chục người xô lên :
─ Đúng, đúng …
─ Bắt khai đi…
─ Những ai dự họp
kín ?
─ Thằng nào là
trùm, phải lôi mặt ra !
Một người nắm tóc chú xă Thọ lôi rất mạnh :
─ Thằng nào trùm ?
─ Ngợi….
─ Thằng nào nữa ?
─ Giản…
─ C̣n thằng nào nữa ?
─ Hết rồi…
Qua giọng trả lời của chú xă Thọ, người
ta nghe rơ cái tên "Ngợi" và "Giản" Trúng tủ Ngợi và Giản là đầu
mối của mọi hoạt động chống chính quyền trong thôn xă. Ngợi tốt
nghiệp pơ‒ri‒me. Giản làm xếp ga. Cả hai đều là bà con thân
thiết với hàn Hạp, một viên quan về hưu.
Khơi trúng ng̣i, cái ung nhọt vỡ ra.
Hàng chục cánh tay giơ lên. Hàng chục cái đầu nhô về phía trước.
Hàng chục cái miệng tranh nhau nói. Lời va vào lời, tiếng va
vào tiếng, chát chúa, ghê tai, rợn gáy :
Trói cổ chúng lại !
Đào tận gốc trốc tận rễ bọn chó săn !
Đánh bỏ mẹ !
Giết mẹ chúng nó đi !
Chủ tọa cu Đ́nh khuôn mặt hiện lên một vẻ
khác thường, vừa hăm hở vừa căm giận: "Hoan hô tinh thần tranh
đấu của bà con nông dân. Tôihạ lệnh dân quân bắt trói hai tên
Ngợi và Giản nhốt vào ngục"
Trời chưa tối hẳn, người đến dự họp đă
khá đông. Bà đang cấy dở sào ruộng cũng vội về ăn cơm nguội để
đi họp. Ông đang bửa củi cũng dừng tay ăn vội mấy củ khoai để
đi họp. Cụ già đang lên cơn hen cũng choàng tấm chăn đi họp….Vắng
họp lại sợ người ta nghi ḿnh có liên quan ǵ đến phản động,
nên ai cũng lo đi sớm.
Tối hôm nay là tối thứ bacuộc "đấu tranh
chính trị". Không khí làng xóm sục sôi, căng thẳng. Đi trên đường
làng, làm ngoài đồng, người ta túm tụm nhau bàn tán :
Không ngờ làng ta lại nhiều phản động đến
thế !
Ông Thọ ngu ngơ thế mà cũng làm phản động
à ?
Cứ ngỡ Việt gian phản động phải như Nguyễn
văn Hinh, Trần văn Hữu, Lê hữu Từ, bây giờ mới biết làng ta
cũng có Việt gian phản động.
Bà Hinh với ông xă Thọ cũng là Việt gian
phản động th́ lạ thật.
Dân quân đâu ? Dẫn những bọn có tội với
cách mạng vào đây !chủ tọa ra lệnh.
Có xă đội trưởng Niên trả lời.
Mấy người dân quân dẫn ông Khang vào trước.
Ông đúng ṿng tay, cúi gục đầu, tóc xơa. Chú Thọ ngồi với bà
Hinh, ông Đẹt, ông Ngợi, ông Giản lếch thếch đi theo sau.
Chủ tọa cứng cỏi, vào ngay chương tŕnh:
Bà con ta thẳng tay vạch mặt bọn hại dân
hại nước, đào tận gốc trố tận rễ hang ma động quỷ. Ta không
thương xót ǵ chúng.
Thương xót là mất lập trường giai cấp. Bằng
tất cả mọi cách, ta bắt chúng nó khai hết. Không khai th́ đánh
chết. Chết th́ chôn !
Từ phía dưới, ào xông lên ba người, rồi
bốn người, rồi năm, rồi sáu người. Họ đứng xúm quanh đám người
bị quy là phản động,
chửi rủa om ṣm, váng tai váng óc. Cuối
cùng một bác nông dân hét to : "Chúng nó ngoan cố lắm. Chúng cứ
đứng ĺ như tảng đá. Phải treo cổ một thằng để làm gương". Bị
kích động, hàng chục người nhao nhao:
Phải treo cổ một thằng !
Phải treo cổ một thằng !
Đừng treo cổ. Treo cổ th́ nó chết ngay.
Chết ngay th́ nó không biết đau. Cứ treo
ngược lên.
Phải rồi, treo ngược
lên.
Treo cổ thằng
Khangtreo ngược lên!
Ba anh dân quân mang
đại dao xông tới, buộc giây thừng vào hai cổ chân ông Khang,
rồi trèo lên xà nhà kéo ngược dây. Ông Khang vội vàng van xin:
Tôi xin khai hết. Tôi
xin khai hết.
Họ lại buông dây
xuống để ông Khang đứng nói:
Tôi có tội với dân
với nước. Từ nay tôi không dám làm phản động nữa!
Dân quân A:
Mi làm phản động với
ai ?
Dân quân B:
Mi đă chỉ điểm cho
giặc mấy lần ?
Dân quân C:
Mi dă nhận mấy tỉ đô la
của Quốc Dân đảng ?
Bị hỏi dồn dập, ông
Khang không biết trả lời thế nào. Chủ tọa liền ra lệnh: "Thằng
này ngoan cố, treo ngược lên xà nhà " Ba dân quân lại xô vào.
Ông Khang chắp hai tay lậy:" Cho tôi khai. Tôi xin khai
hết."Chủ tọa hỏi từng câu:
Mi làm phản động với ai
?
Với mấy người đang ngồi
đây.
Mi chỉ điểm cho giặc mấy
lần ?
Hai lần.
Mi đă nhận mấy tỷ đô la
của Quốc Dân đảng ?
Năm tỉ.
Mi để ở đâu? mang ra đây...
Ông Khang lúng túng….chủ
tọa kết án là thằngnày ngoan cố, treo lên xà nhà "Ba dân quân
hăng hái cột dây thừng vào cổ chân ông Khang, kéo ngược lên xà
nhà. Ông Khang bỗng trở thành cái xác treo lủng lẳng. Tất cả
mọi người trong hội trường không ai bảo ai, bỗng đứng giăn ra
vây thành ṿng tṛn. Một người dơ chân đạp vào đầu ông Khang,
ông bị văng sang bên kia, ở bên kia lại một người dơ chân đạp
vào đầu ông….Cứ như vậy, cái đầu ông Khang như một quả bóng bị
đá từ phía này sang phía bên kia…Một người trong đám đông nhô
đầu ra:
Nó ngoan cố không chịu
khai. Buộc dây như thế này nó không đau. Tôi đề nghị buộc dây
vào hai ngón chân cái.
Hàng chục người nhao
nhao hưởng ứng:
Phải rồi ! Buộc vào ngón
chân !
Buộc vào ngón chân !
Một dân quân trèo lên xà
nhà mở dây. Hai dân quân ở dưới đỡ ông Khang nằm xuống đất. Họ
dùng sức mạnh xiết sợi dây thật chặt vào hai ngón chân cái ông
Khang, rồi treo ngược lên xà nhà. Lúcnày thân thể ông mềm nhũn
như một xác chết không hồn. Bất chợt ông rên lên ư ử….Ngay tức
th́ một dân quân đạp trúng vào mặt ông hộc máu mũi:
Lại c̣n vờ rên!
Tự nhiên có người gục
vào vai tôi. Tôi nhận ra trong ánh đèn lờ mờ: đó là thằng Biều
con ông Khang. Nó khóc lấc lên, nhưng cố bịt miệng để không
bật ra thành tiếng, cái đầu nó cứ rung trên vai tôi một lỗi
đau tuyệt vọng. Tôi cảm thấy nặng vai quá, cái vai gầy g̣ của
tôi lúc này phải chịu gáng nặng hàng tấn. Một cảm giác ghê ghê
như cật nứa cứa khắp làn da tôi. Lịệu có ai thấy thằng Biều
gục vào vai tôi không ? Lúc này người ta đang chăm chú nh́n
vào thân thể ông Khang đang bị treo ngược một số người th́ cúi
mặt xuống để khỏi chứng kiến cảnh rùng rợn kia.Tôi vờ như
không biết có thằng Biều bên cạnh. Nhưng trong bóng tối, tôi
giơ cánh tay ra phía sau nắm lấy bàn tay Biều. Bàn tay nó rung
rung như một chiếc lá sắp rụng. Tôi biết ḷng nó đang têtái,
đangxé gan, xé ruột v́ người cha đang bị hành h́nh ngay trước
mặt nó. Tôi không có đủ bản lĩnh để phân tích ông Khang có
phản động hay không, có theo bọn Quốc Dân Đảng hay không, có
man khai thuế nông nghiệp nhiều hay ít, tôi chỉ rùng ḿnh v́
người ta đánh đập ông tàn nhẫn quá. Có lẽ ông chết mất. Ông
Khang chết thằng Biêu sẽ khổ lắm, nó không c̣n tiếp tục hoc
với tôi nữa!
Chủ tọa cu Đ́nh đĩnh
dơng dạc lên tiếng:
Lệnh của trên là giải
hai tên đầu sỏ Ngợi và Giản lên huyện ngay đêm nay. Các đồng
chí dân quân thực hiện mệnh lệnh của tôi!
Xă đội trưởng Niên "tuân
lệnh" dẫn hai dân quân vào trói cánh gà Ngợi và Giản. Sợi dây
thừng xiết mạnh quá ,mặt Ngợi nhăn l cánh tay t́ xuống. Anh
dân quân đấm một phát như trời giáng vào mặt Ngợi:
Mi chống lại à!
Hàng chục người xô lại
đánh túi bụi vào Ngợi và Giản. Họ ngă sấp mặt xuống sàn nhà.
Anh dân quân đá vào hông họ và quát:
Đứng dậy mà điVào tù nằm
cho sướng!
Chỉ c̣n lại đấu trường
mấy người: bà Hinh, ông Đẹt, ông Thọ và ông Khang đang bị treo
ngược lơ lửng.
Bất th́nh ĺnh một ông
ǵa hùng hổ rẽ đám đông, xộc vào giữa, đá vào đầu ông Khang
một cú như sét đánh: "Tổ cha quân phản động" Thân thể ông
Khang văng xa như đánh đu, dây thừng bị đứt, cái thân thể nặng
nề của ông rơi thịch lên đầu đám đông. Đám người giăn ra. Một
người kêu lên: "Nó chết rồi". Người khác "chết th́ chôn". Anh
dân quân đến gần, Nó dang thở. Bọn này ăn sướng, chưa chết
được đâu ".
Chủ tọa:
Để tên Khang nắm đó. Bà
con vạch mặt những tên khác.
Ṿng người càng ngày
càng xiết hẹp như ṿng lửa bao vây bầy thú bị trọng thương.
Trong ṿng người ấy tưởng như có thể bất giác lúc nào một cánh
tay vung ra hoặc một bàn chân giơ lên là có thể thụi vào con
thú chết ứ ự ngay tức khắc. Tôi chợt nhớ những ngày hội vây hổ
ở Quỳnh Tam,huyện Quỳnh Lưu. Khi phát hiện con hổ về làng bắt
trâu ḅ, người ta gióng trống, gióng mơ, tổ chức trai tráng
bao vây. Xung quanh con hổ là một hàng rào. Ngoài ṿng hào là
ṿng người. Chiêng, trống, thanh la, năo bạt và tiếng ḥ reo
long trời lở đất. Cuộc bao vây kéo dài bảy ngày, Mười ngày,
nửa tháng …. Con hổ bị thác loạn thần kinh, lúc đầu hốt hoảng,
dần dần bị tê dại, cuối cùng một đám lực điền cầm vũ khí xông
vào đấu chết hổ.
Con hổ c̣n bị lọan thần
kinh, huống hồ là con người. Những con người đang ngồi giữa
ṿng vây đêm nay có c̣n chút tỉnh táo của thần kinh để nghĩ về
thân phận họ ? Họ không những là người cùng làng xóm, cùng
chung lưng đấu cật để tạo nên một cộng đồng nhỏ bé và ấm áp,
mà là người cùng ḍng máu, ḍng máu họ Vơ, cùng một ông tổ
Triệu Cơ. Một lời cám dỗ vu vơ nào đó, một lời đồn đại lăng
nhăng nào đó, họ trở thành đối tượng trong cuộc "đấu tranh
giai cấp quyết liệt này". Chủ tọa cu Đ́nh đă nói rơ điều này
bằng những lời lẽ hầu như học thuộc ḷng trong bài chính trị
sơ cấp:“Lịch sử loài người được h́nh thành trên cơ sở lịch
sử đấu tranh giai cấp. Chúng ta không bao giờ quên là phải đấu
tranh giai cấp để tồn tại. Muốn đấu tranh giai cấp thắng lợi
th́ phải đề cao tinh thần cảnh giác, phải triệt để cảnh giác
với mọi phần tử xấu đang lăm le phá hoại cuộc đấu tranh giai
cấp của chúng ta „ V́ tinh thần cảnh giác quá cao, cho nên
ông Khang trở thành quỷ của bọn phản động nước ngoài giữ những
5 tỷ đô la, chú Thọ nghèo rớt mồng tơi đến làm thuê cho ông
Khang cũng trở thành đảng viên trung kiên của Quốc Dân đảng.
Cũng v́ tinh thần cảnh giác quá cao cho nên những con người
này chịu đựng những đ̣n tra khảo nhục h́nh nặng gấp mấy trăm
gấp vạn lần lầm lỡ của họ.
Hăy nghe một thanh niên
kết tội ông Đẹt:
─ Khi giặc đổ bộ lên
Quỳnh Lưu th́ mi đem con dao găm ra mài. Mi mài dao găm để làm
ǵ ? Mi mài dao găm để ám sát cán bộ, để đợi giặc lên mà rước
vào nhà phải không ?
Hăy nghe một bô lăo kể
tội bà Hinh:
Khi cán bộ đánh thuế
nông nghiệp và vận động th́ mi đem rổ khoai ra mời cán bộ ăn.
Hành động của mi có hai âm mưu: một là mi mua chuộc cán bộ,
hai là mi khinh thường cán bộ, chỉ mời cán bộ ăn khoai lang,
c̣n cơm gà, cá gỏi th́ mi để dành nuôi bọn phản động.
Hăy nghe một người đàn
bà kể chuyện chú xă Thọ:
─ Một hôm ta thấy mi từ
nhà bà Đoan ra, tay cầm một gói cà. Mi có nhớ là mi gói bằng
cái ǵ không ? Bằng ảnh Mao chủ tịch. Mi có tư tưởng nhạo báng
lănh tụ Cộng sản quốc tế.
Nghe đến tên bà Đoan mẹ
tôi giật nẩy ḿnh. Mẹ tôi lại, liên quan, rồi. T́nh thế sẽ ra
sao đây? Chủ tọa cu Đ́nh gọi:
Bà Đoan có đây không ?
Mẹ tôi ngập ngừng đứng
dậy, nói "có" th́ không hiểu chú xă Thọ lúc này c̣n tỉnh táo
để thưa bẩm:
Thưa chủ tọa là tôi nhặt
được tờ giấy rơi ngoài đường, tôi không biết đó là giấy in ảnh
Mao chủ tịch. Tôi vào bà Đoan chơi, bà cho tôi một nắm cà muối,
tiện giấy đang cầm trên tay, tôi dùng gói cà.
Chủ tọa:
Có đúng không bà Đoan ?
Mẹ tôi :
Lúc đó trời nhập nhoạng
tối, tôi không để ư là giấy in ảnh Mao chủ tịch.
Chủ tọa:
Bà là người của đoàn thể
mà kém tinh thần cảnh giác cách mạng. Bọn phản động lợi dụng
tất cả cơ hội, bôi xấu phong trào cộng sản quốc tế, bôi xấu
ḥa b́nh thế giới. Tôi đề nghị bà hăy nghiêm khắc tự kiểm điểm
bản thân.
Mẹ tôi :
Dạ….Tôi sẽ nghiên khắc
tự kiểm diểm….
₪ ₪ ₪
Trời rét căm căm. Măi
đến nửa buổi, tôi mới lùa trâu ra đồng. Tới đầu làng, một cảnh
tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt tôi :
Những người bị đấu hôm
qua đang bị trói ở gốc cau !Hàng cau này dài từ xóm Đông đến
xóm Trung dọc con đường lớn qua sân vận động, qua giếng Đ́nh
và cửa Đ́nh. Những đêm trăng sáng chúng tôi thường rủ nhau ra
đây chơi đến tận gà gáy canh hai canh ba. Trai gái cũng thường
ḥ hẹn gặp nhau ở nơi này, rồi thổi kèn tù và kéo nhau thành
phường lên núi hái củi….Bây giờ hàng cau thân yêu đă biến
thành nơi đầy đọa những người bị quy là phản động.
Mỗi gốc cau trói một
người: ông Đẹt, bà Hinh, ông Khang,chú xă Thọ. C̣n hai người
nữa là Ông Ngơi và ông Giản đă bị bắt lên huyện. Trong số
người này, thực ra chỉ có Ngợi và Giản hăng hái tổ chức nhiều
hoạt động chống lại chính quyền cách mạng. Ông Đẹt, bà Hinh,
ông Khang bị kẻ khác xúi dục, đóng thuế nông nghiệp không đúng
hạn kỳ, không chịu đi dân công hỏa tuyến mà lại bỏ tiền thuê
người khác đi thay. C̣n chú xă Thọ th́ tội t́nh ǵ ? Nhà chú
nghèo xơ nghèo xác. Ngợi và Giản thỉnh thoảng cho tí tiền, một
ít gạo, chú nhẹ dạ dự vài cuộc "họp kín". Vậy cái tội của chú
là có tham dự "họp kín dùng ảnh Mao chủ tịch gói cà và dự họp
nông hội không đủ…nhưng tất cả người này đều quy tội như nhau,
đềư là phản động, đều bị dánh đập, đều bị trói vào gốc cau.
Tối hôm qua rét như muốn
nứt nẻ da người. Mấy đứa chúng tôi ôm nhau nằm trong ổ rơm vẫn
c̣n rét. Thế mà những người này sau cơn tra tấn, ê ẩm cơ thể,
lại bị phơi ra ngoài trời. Họ chống trọi bằng cách nào để qua
một đêm rét như thế ?
Từ xa, tôi đă nh́n thấy
họ ngồi im như những đống dất. Tôi cũng nh́n rơ người nào bị
trói ở gốc cây nào. Họ sống đủ cả hay có ai bị chết rét ?
Thường ngày tôi lùa trâu lối này, nhưng hôm nay một cảm giác
hăi hùng ngăn tôi lại. Tôi rẽ lối khác, rồi dừng sau buị chuối
già, chăm chú nh́n tới. H́nh như cả bốn vẫn c̣n sống. Ông
Khang ngẹo đầu một bên vai. Bà Hinh gục đầu khom lưng xuống.
Ông Đẹt duỗi chân ra. Chú xă Thọ dựa sát lưng vào gốc cây. Tất
cả chỉ giống nhau hai tay bị trói g̣ vào phiá sau của thân cau.
Từ trong làng đă có
nhiều rời tổ ấm ra đồng làm việc. Kẻ gánh mạ.Người vác bừa.Kẻ
dắt ḅ. Người dông ? Không ai nói chuyện với ai . B́nh lặng
như tự ngàn xưa. Mà hôm nay im ĺm và nặng nhọc như vậy ?
Không ai nói chuyện với ai. Cũng không ai dám nh́n xuống gốc
cau đang có người bị trói - những người bị trói đều có quan hệ
ràng rịt với họ, xưng hô với nhau bằng bác, chú, dí, anh em…Sự
phân hoá thành "hai tuyến giai cấp" thật nhanh chóng và bất
ngờ.
Bên kia sông Bùng, từ
các làng khác như Thổ Hậu,Hạnh Lâm, Vĩnh Thọ…. Có một đoàn các
bà qua đó sang bên này đi chợ Lèn. Họ gánh gồng, đội, mang
ngổn ngang những thúng mủng, bị cói, lồng gà. đến hàng cau, họ
dừng lại, một bà nói :
"Th́ ra quân phản động
đây rồi !Tôi cứ tưởng phản động ở đâu, té ra quân phản động ở
ngay
trong làng Hậu Luật. Bà
cho chúng mày biết tay". Nói xong bà tốc váy lên đầu ông Đẹt.
Mấy bà khác cũng làm theo : tốc váy đái lên dầu ông Khang, bà
Hinh, chú xă Thọ. Nước đái chảy từ tóc xuống ướt đẫm cả quần
áo. Nước đái có làm ấm chút nào hay xót thêm bởi vết thương
hôm qua bị tra tấn ? Mấy bà đái xong bỏ đi. Tưởng thế là đủ
làm nhục mấy người bị trói. Ngờ đâu có bà khác hăm hở bước tới :
"V́ quân phản động này mà con tao phải ăn sương nằm gió ngoài
mặt trận" vừa nói bà vừa đái rê, từ đầu chú Thọ, qua đầu ông
Đẹt, qua đầu ông Khang, bà Hinh.
Tôi đứng nh́n rất rơ,
rất kỹ - một cảm giác rờn rợn nổi gai ốc khắp bắp thịt. Tôi
tiếp tục lùa trâu ra đồng. Từng bước một. Hai bàn chân nặng
như đá.
Trưa, trên đường trở về,
tôi gặp thằng Luy con bà Hinh tay bê nồi, bát và th́a. Có lẽ
nó mang cơm cho mẹ nó. Hằng ngày thằng Luy cùng đi học với tôi,
đuà chơi vô tư với nhau. Hôm nay gặp tôi nó cúi mặt, vờ như
không nh́n thấy tôi. Nó buồn hay nó xấu hổ ? Ờ, mà sao lại xấu
hổ nhỉ ? Bỗng dung tôi và nó mở ra một hố sâu ngăn cách….Luy
đi qua rồi, tôi lên lén quay lại nh́n nó, chợt bắt gặp nó quay
lại nh́n tôi. Nó vờ đánh rơi cái th́a, cúi xuống nhặt. C̣n tôi
th́ vờ giơ roi tre quất vào đít con trâu.
Đến gần hàng cau, tôi
thấy những người bị trói đă phủ áo ấm, chỉ phủ bên ngoài thôi,
chứ không được mặc vào hẳn hoi. Chắc là người nhà vừa mang tới.
Nhưng chú xă Thọ không có người nhà, không có vợ con, không có
anh em ruột thịt, ai đă choàng lên chú một tấm vải rách ?
Đang suy nghĩ vẩn vơ,
tôi nghe tiếng bước chân phía sau lưng, rồi vượt qua tôi rất
nhanh. Th́ra cái Hoa em thằng Biều. Tay nó xách bao gióng đựng
cái nồi nhỏ. Hẳn nó mang cơm cho ông Khang ? Tôi vờ cho trâu
xuống bên đường uống nước để theo dơi cái bóng bé nhỏ của Hoa
lê bước dọc hàng cau rồi dừng lại bên ông Khang. Hoa ngồi thụp
xuống, úp mặt vào hai bàn tay, vai rung lên. Dường như bàn tay
nó quá nhỏ không dủ sức đỡ nổi cái đầu quá nặng, nó vẹo người
sụp xuống chân ông Khang đang duỗi ra.Theo bản năng, ông Khang
định oằn người ôm lấy dứa con gái, nhưng bỗng khựng lại v́ hai
tay bị trói. Sau một lúc định thần, Hoa lấy khăn lau mặt bố.
Bàn tay Hoa nương nhẹ lau những vết máudính quanh mũi và mồm.
Ông Khang nhăn mặt lại v́ đau. Cánh tay hoa run lên…Nó mở nồi
và bón cho bố th́a cháo. Ông không nuốt được. Hoa đỡ bố ngồi
thẳng để cho cái ngực không xập xuống. Rồi lại bóncháo. Ông
lắc đầu. Hoa giàn giàn giụa nước mắt. Nó đánh liều đến gần anh
dân quân đang đứng gác, xin mở trói cho bố. Anh dân quân mặt
lạnh như tiền, thủng thẳng bước đi, không hề đáp lại một tiếng.
Hoa mạnh dạn bước theo và nói to hơn : "Thưa chú, cho cháu
mở trói cho cha cháu, ăn xong chú lại trói như cũ" Anh dân
quân vẫn không quay lại, nói xẵng giọng : "Mày âm mưu cái
ǵ ? Mở trói để bỏ chạy à ? Đến lúc này mày c̣n âm mưu làm
cho tao mất cảnh giác giai câp à ". Hoa thất vọng, trở lại
với bố, nặng nhọc bón từng thià cháo. Khó khăn lắm ông Khang
mới nuốt hết một th́a. Hoa vẫn kiên nhẫn bón cho bố đến gần
một tiếng đồng hồ.
Về nhà, tôi thấy mẹ tôi
đờ đẫn. Mẹ không ngồi yên, đi đi lại lại trong nhà, có vẻ xắng
xở, bận rộn, đặt cái xàng lên cái mẹt, đặt cái thúng vào cái
lia, cầm cái liềm từ chỗ này giắt vào chỗ kia…Toàn những động
tác thừa. Cuối cùng mẹ tôi vo gạo thổi cơm. Tôi ngồi bên mẹ,
bàn tay hơ lửa. Tôi định hỏi mẹ một câu mà không thốt ra lời.
Thơ thẩn hồi lâu, tôi dồn hết nghị lực để nói :
Mẹ…
?
Cách mạng thành công
lâu rồi,,sao lại nhiều phản động thế ?
Thế mới là chuyên
chính vô sản con ạ. Đấu tranh giai cấp càng ngày càng quyết
liệt th́ bọn phản động càng ngày càng hoạt động nhiều.
Mẹ có lấy tài liệu
cho con xem được không ?
Không được con ạ. Họp
chi bộ, mọi người chỉ được nghe giảng chứ không được cầm tài
liệu.
Chú xă Thọ, nghèo khổ,
hiền lành thế, có đúng là phản động không ? hay người ta nói
sai ?
…..
Sao họp chi bộ, mẹ
không bênh chú Thọ ?
Nước mắt chảy dài
trên g̣ má nhăn nheo, mẹ nói trong sụt sùi tiếng khóc:
Con muốn người ta bắt luôn cả mẹ à !
Giữa mẹ và tôi là những câu đối thoại ngắn
gọn , rời rạc và giữa những câu dối thoại là nhiều khoảng
cách chứa chất lộn xộn suy tư vừa đơn giản của người nông dân
vừa đầy mâu thuẫn bản năng con người. Sau câu nói của mẹ: "Con
muốn người ta bắt trói luôn cả mẹ à" là một khoảng cách
khá dài để dẫn đến câu hỏi của tôi :
Chú xă Thọ không có anh em ruột thịt
để mang cơm cho chú, con đem ra cho chú một nắm cơm có được
không ?
…..
Có được không hở mẹ ?
Đợi trời tối đă…
Đợi trời tối, tôi mang nắm cơm trong tư
thế sợ sệt, hèn nhát và trao vào tay chú với động tác hèn nhát,
sợ sệt.
Chú…
Anh Trực à….
Chú từ từ mở mắt mệt mỏi :
Anh về ngay kẻo người ta thấy.
Tôi đứng dậy định vụt chạy; nhưng bản
năng bảo tôi rằng hai cánh tay chú đang bị trói th́ cầm cơm ăn
làm sao được. Tôi b́nh tĩnh ngồi xuống, bẻ nắm cơm thành từng
mẫu nhỏ đút vào mồm chú. Nhưng chú lắc đầu. Tôi không hiểu.
Chú t́ hai cánh tay bị trói ra phiá trước và ngả bàn tay ra:
"Anh đặt cơm vào đây" Tôi đặt mẩu cơm vào ḷng bàn tay
chú. Chú nghẹo đầu xuống một bên và ngoạm mồm ăn mẩu cơm. Như
thế là chú có thể tự ăn được. Chú ăn cơm mà ráng gân, ráng sức
như đi đánh vật. Đưa cơm vào mồm đă khó khăn, nhai cũng khó
khăn, nuốt cũng khó khăn. Mỗi lần chú nhăn mặt và dồn sức b́nh
sinh để nuốt ực một cái. Tôi để ư, th́ ra chú bị gẫy hai răng
cửa và lung lay hai răng khác. Tối qua, trong lúc "vạch tội",
ai đă đấm chú một cú quá phàm làm cho chú bị hỏng hàm răng. Trời
rét mà sau khi miếng cơm, trán chú đă râm rấp mồ hôi. "Anh về
đi" chú nói khe khẽ tôi về….Từ đầu hàng cau, anh dân quân nh́n
thấy tôi, nhưng anh vội vă quay đi và tảng lờ như không thấy.
………………………………
………………………………
Vơ văn Trực
(Báo Thế kỷ, số 211)
Ac mộng
Của Ngô Ngọc Bội
……………………………………………
Ep cung :
Tịch bị hai du kích dẫn vào. Trước đây,
dây trói của Tịch bằng đay ngâm, từ hôm Bông trốn, được thay
thế bằng dây dù xanh c̣n nguyên sáu sợi lơi. Cách trói của
Nhàu cũng đặc biệt, giống người miền núi trói hổ, trói gấu,
không có cách ǵ tháo được. Nhàu c̣n đem đốt chập các đầu mối
dây dù lại. Khi cần tháo, chỉ có cách bằng dao. Hai cánh tay Tịch
sưng thấy tím ngắt.
Vừa bước vào, Tịch đă thấy không khí
nghiêm trọng hơn mọi lần truy hỏi trước. Khá đông, có cả những
bộ mặt lạ anh chưa hề gặp. Vũ Long ôn tồn sai hai du kích cởi
trói. Du kích loay hoay không sao tháo được. Nhàu nháy mắt với
Vũ Long. Vũ Long biết ư phẩy tay cho hai du kích quay ra, rồi
chỉ sang 13 khổ chủ và nhân chứng đang cắm mặt ngồi chờ :
Anh có biết những người này không ? Anh
Tịch
Dạ, thưa đội, người trong xă chúng con cả.
Anh biết những người này đến đây làm ǵ
chứ ?
Dạ, con không biết !
Có phải những người này đă họp với anh ở
nhà hào Chót đưới lá cờ sao trắng không ?
Dạ có !
Anh kể cho mọi người nghe !
Dạ, những người này trước đây đều là đảng
viên của đảng cộng sản Đông Dương. Chúng con đều treo cờ đỏ
sao vàng và cờ đỏ búa liềm vàng. Nhưng v́ lâu ngày, lại là vải
nội hoá nên sao búa liềm đều bạc thành sao….
Vũ Long đập bàn :
Tịch, Mày ngoan cố sẽ chết trước khi mày
muốn nh́nthấy vợ con mày.
Thoan ra hiệu cho Vũ
Long b́nh tĩnh. Thâm tâm của Thoan không tán thành việc hỏi
cung có tính cách đàn áp. Song, không dám phản đối. V́ bất cứ
cương vị nào, cấp trên nào dám phản đối "phát động quần chúng"
đều có thể nguy hại đến tính mạng. Thoa làm cụm trưởng nên
nắm được nhiều sự việcđă xảy ra. Nguyễn Ngọc Thới đang là phó
bí thư doàn ủyhai, cách đây mười hôm c̣n ngồi duyệt án điạ chủ,
chỉ v́ nói một câu thiếu thận trọng, lập tức ba ngày saudu
kích đến lôi đi vừa mới bắn bỏ cách đây ba hôm. Đào viết
Thường cán bộ trung ương Đảng, xuống tham gia cải cách ruộng
đất ở một xă có phong trào cách mạng từ năm 1935 là cơ sở hoạt
động của nhiều đồng chí lănh tụ. Thường thắc mắc mấy trường
hợp xử tử không đúng, liền bị đội trưởng cho du kích trói dẫn
về đoàn ủy, bị kết án là "phá hoại phong trào". Cũng may
Thường là cán bộ Đảng từ năm 1935, nên đoàn ủy c̣n giam lỏng,
chưa bắn. Vậy Thoan là cái ǵ ? Nhà Thoan cũng khá giả, bố
cũng làm phó lư. Biết đâu mai kia người ta cũng lôi về bắn.
Thoan chỉ dám lấy thế cấp trên nhẹ nhàng đỡ lời vũ Long :
anh Tịch ạ, hôm nay
cụm bớt th́ giờ đến gặp anh. Tôi biết trước đây gia đ́nh anh
cũng thuộc thành phần nghèo khổ. Nay đảng có chính sách phát
động nông dân xóa bỏ bóc lột. Trên tinh thần ủng hộ giai cấp
cũ của ḿnh, anh cũng phải nhiệt tâm vơí đội, để hoàn thành
cuộc cách mạng long trời lở đất này. Trong quá tŕnh đấu tranh
anh có thể lầm đường, hoặc bị địch mua chuộc, trước mặt đội
anh cứ thành thật khai. Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên xin khoan
hồng cho những kẻ biết ăn năn hối lỗi. Anh không nên ngoan cố
bao che cho kể địch. Cũng không có cách ǵ bao che được. V́
đây là cuộc phát động quần chúng "đào tận gốc, trốc tận rễ" kẻ
thù.
Đề nghị đội cho con
nghỉ một chút, con sắp ngất rồi.
Du kích dâu, nới dây
cho anh Tịch một chút.
Thoan nhắc, nhưng
nhàu đă nháy du kích không lên tiếng. Tịch không tài nào chiụ
được nữa, anh lăn kềnh ra đất, hai tay vẫn bị g̣ ra đằng sau.
Anh nằm co quắp, vừa run vừa nói lập cập:
Đề nghị đội con khai
xong, Đội cho con về nh́n vợ con một lần .
Được rồi anh nằm nghỉ
một chút cho thật b́nh tĩnh rồi khai đi, tôi sẽ đề nghị đội
dẫn anh về thăm vợ con anh.Nhưng khai cái ǵ, Tịch vẫn chưa hề
nghĩ ra. Khai không đủ chứng cớ chắc lũ khát máu này không bao
giờ chịu nghe. Chục năm hoạt động vào sinh ra tử đối mặt với
kẻ thù không bao giờ anh khờ khạo và mất b́nh tĩnh. Bốn đợt
cải cách ruộng đất làm ở các nơi, tin tức đến với anh không ít.
So sánh với chính sách anh tin ḿnh thuộc thành phần bần cố
nông, lại là người có công với cách mạng, với kháng chiến. Anh
mong mỏi cách mạng đến quê anh từng ngày ,từng giờ. Nhưng khốn
nạn thay, cải cách ruộng đất lại để anh em "tổ chức cũ" ra
ngoài ṿng pháp luật. Không hiểu sao vụ Hào Chót lại bất ngờ
xảy ra. Ông ta xưa nay hiền lành, chịu khó lao động. Ruộng đất
chẳng có bao nhiêu, nhưng v́ biết làm thợ xây, nên dời sống
cũng khá. Hào Chót v́ có nghề nên đi đây đi đó nhiều, chắc ông
biết những vụ truy bức, đấu tố, xử tử của các đợt ba, đợt bốn.
Gia đ́nh ông lại là cơ sở của chi bộ Quảng Hà này. Ông sợ ḿnh
sẽ bị xếp vào loại đối tượng của Cải cách. Có phải v́ thế mà
Hào Chót tự tử chăng ? Bây giờ nhận giết Hào Chót để lấp đầu
mối chắc đội nghe, v́ trămlần truy hỏi chúng đều hướng về việc
này. Có lúc chúng đă trắng trợn mớm cung. Không đời nào, một
đảng viên như ta lại làm cái tṛ hèn mạt như thế Nhưng phải
t́m cách mà kéo dài mạng sống.
Vũ Long thấy Tịch đă
định thần. Anh ta ra lệnh cho du kích dựng Tịch dậy, ,rồi chỉ
vào mừơi ba nhân chứng đang ngồi co rúm bên cạnh.
Sao anh Tịch, hôm
giết Hào Chót anh giao việc cho những thằng này ra sao ?
Thưa đội, đi ám sát
không bao giờ con lại đem nhiều người như thế ! Đội cân nhắc
lại đội thương !
Thế một, hai người ,anh
khai rơ ra !
Tất cả người kia,
không đưá nào dám giết người ạ !
Tiên sư nhà mày phản
cung, Bốp !
Nguyễn Tuấn chửi tục,
cầm lọ mực ném vào giữa trán Nguyễn văn Tịch. Tịch quay đơ ra
dất, máu và mực loang trên mặt, mắt trợn ngược, miệng xè bọt
răi. Nông văn Nhàu ra múc nước gầu nước đổ vào mặt Tịch, máu
và mực loang xuống nền nhà. Tịch cố chút bỏ những tâm tưởng ra
ngoài thể xác, anh thiếp đi một giấc dài. Thế là cuộc truy hỏi
Tịch lần thứ một trăm lẻ năm lại phá sản.
………………………………………………
Cuộc hành hạ Tịch ,
Tuấn tổ chức tại nhà Đội San. Tính từ ngày bị Tuấn ném lọ mực
vào trán tới nay đă là đêm thứ năm Tịch đối đầu với Tuấn, và
đêm thứ một trăm mười Tịch đối đầu vớ đội Cải cách. Hai tay
Tịch tê liệt hoàn toàn. Tuấn không cho Tịch đứng, không cho
Tịch ngồi cũng không thể nào lăn ra dất dược. Dây trói hai
cánh tay Tịch, Tuấn buộc lên xà nhà, bắt Tịch ngồi xổm vừa đủ
căng.Trên đầu Tịch, Tuấn úp cái bàn gỗ lim, dài hai mét, Tịch
đứng không được. Trên bàn, Tuấn để sẵn giấy tờ và rải chiếu và
căng màn ngủ. Tuấn đă chuẩn bị sẵn hộp mực giấu trong túi áo.
Khuya thấy Tịch lim dim ngủ, Tuấn đập gót chân xuống bàn thật
mạnh, thét :
Tịch ! Hôm ấy mày bóp
cổ Hào Chót, hay thằng Ngọc bóp ?
Tịch choàng tỉnh :
Chúng con không ai
giết Hào Chót !
Sư cha mày Mày phản
cung. Ông sẽ cho mày đi theo Lư Đức. Xuống đấy sẽ hỏi một câu
thế thôi, Tuấn lại nằm dài trên bàn ngủ. Khoảng nửa tiếng,
Tuấn lại nện gót chân
Mày bắc thang treo
Hào Chót hay thằng Bông ?
Dạ, chúng con không
giết Hào Chót.
Cứ thế, suốt đên này
sang đêm khác, Tuấn cứ hỏi vu vơ những câu như vậy. Đến lúc
không thấy Tịch trả lời nữa Tịch c̣n thoi thóp, nhanh như cắt.
Tuấn vùng dậy mở hộp mực ấn dấu ngón tay cái của Tịch vào….Thế
là xong. Phiá trước Tuấn sẽ ghi chú "Tội phạm bị liệt hai tay
không kư được nên đă diểm chỉ". Hoàn tất việc mờ ám ấy, Tuấn
nhổ nước bọt vào ngón tay cái của Tịch, lấy khăn mùi soa lau
cẩn thận. Tuấn gọi Nhàuvào thả dây treo trên xà nhà cho Tịch,
gọi du kích lôi Tịch đi.
Hôm sau Nguyễn Tuấn
đi lên đoàn ủy sớm. Vụ Hào Chót đă có thêm Tịch và Ngọc mất
đầu, sẽ c̣n Bông nữa. Bước hai cải cách ruộng đất ở Quảng Hà
đă kéo dài 4 tháng. Kỳ này chắc chắn được chuyển sang bước ba.
………………………………………………..
……………………………………………….
Ngô Ngọc Bôi
(báo Thế Kỷ 21, số
21)
Tóm lại, trên nửa thế
kỷ, CS thống trị dân tộc Việt Nam, chúng đă thi hành chính
sách sở trường diện và điểm của chúng tới 14 lần. Dân tộc bị
trị không ư thức được diện và diểm nên tất cả kẻ thống trị
đều đă thành công, như: Cướp chính quyền năm 1945, tàn sát
những người yêu nước có nhiều thành tích chống thực dân Pháp
như những thành phần trí thức, nhân sĩ, đảng phái, tôn giáo….Để
củng cố chính quyền chuyên chính của chúng. Chính sách đổi
tiền và đánh tư sản mại bản, CS chúng nhằm: tước đoạt tài sản
và tư hữu của dân thành phố, tập trung và sự chỉ huy của chúng,
để chúng thực hiện kinh tế chỉ huy. Chính sách Cải Cách Ruộng
Đất và nông trường tập thể, Hồ đă đạt được mấy điểm như sau:
1- Tàn phá nền Văn
hiến Việt Nam dân tộc ta đă xây dựng mấy ngàn năm !
2- Hồ, biến người
nông dân ham ruộng vườn thành những "âm binh" đánh phá, chém
giết như chặt những cành lá của cây đại thụ - khai quốc công
thần để giữ vững ghế chủ tịch nhà nước và chủ tịch đảng cho Hồ !
3 - Tập trung tư hữu
của dân nông thôn vào tay chỉ huy của nhà nước CS để chúng cai
trị dân bằng phiếu gạo,nhằm thực hiện học thuyết Marx : "Kinh
tế quyết định hết thảy"
II- Bọn thống trị
CSVN c̣n thi hành, chính sách diện và điểm nữa hay không ?
1945 – 2007, Hồ và
bọn CS VN đă thống trị dân tộc chúng ta 62 năm, đă gần hai
phần ba thế kỷ. Từ mùa thu năm 1945 đến nay, chúng đă thi hành
chính sách sở trường của chúng là diệm và điểm tới 14 lần. Tất
cả đă mang đến cho chúng sự thành công, như: Cướp chính quyền
năm 1945, tàn sát những người yêu nước, có thành tích chống
thực dân Pháp, để củng cố chính quyền vô sản chuyên chính của
chúng, tước đoạt tư hữu của dân thành phố và nông thôn vạ tay
Đảng và nhà nước để chúng chỉ huy toàn dân bằng kinh tế hay
chỉ huy bằng phiếu gạo !
Những câu tục ngữ,
túi khôn của dân tộc đă dậy chúng ta rằng: "Quá tam, ba lần"
trở thành bản chất. Bản chất không thể thay đổi như: cây rau
diếp bản chất nó mềm mại, không thể làm cột đ́nh, cũng như bản
chất của cột đ́nh cứng rắn như thép, không thể ăn ghém như rau
diếp. Bản chất không thay, không đổi. Bản chất của CSVN là: "Lứa
bịp, giả dốí, bất nhất". Giai dọan hiện tại, bọn thống trị
CSVN đang đứng trước đường cùng, ngơ cụt. Chúng phải thi hành
chính sách sở trường - diệm và diểm của chúng để mong thoát
hiểm. Như chúng ta đă thấy: Thống nhất đất nước, chúng đă
thống trị dân theo chủ nghĩa Marx "kinh tế chỉ huy", chỉ mấy
năm chúng đă rơi vào t́nh trạng ngôp thở về kinh tế nên chúng
phải lựa chọn: "Mở cửa th́ ruồi muỗi vào, đóng cửa th́ chết
ngạt" Chúng phải mở cửa dù mở cửa ruồi muỗi vào nhưng c̣n hơn
là chịu chết ngạt. Ruồi muỗi, chúng ám chỉ là những thành phần
nào ? là hai thành phần hay hai nguồn tiền đă đổ vào "tưới bón" cho
chế độ của chúng :
1- Nguồn tiền của
những nước Tư bản đổ vào đầu tư, nhưng có hai diều kiện: chinh
phủ CSVN phải thực thi nhân quyền và thực thi dân chủ.Tiền bạc
của những nước tư bản đă như miếng xương mà cộng sản Việt Nam
bị mắc vào cuống họng, nưốt nó không vô, nhả nó không ra. Tức
thời tiền bạc đă có sức mạnh tụi thống trị CSVN đă thành tụi
tư bản đỏ nên chúng cố nắm quyền để bảo vệ mạng sống của chúng
và bảo vệ túi bạc khổng lồ của chúng !
2- Nguồn tiền của
người mang ḍng máu Việt, hiện ở khắp phương trời hải ngoại
gửi về hay mang về. Những người này họ đă phải chịu trăm đắng,
ngàn cay đưới chế độ thống trị man rợ của CSVN. Từ cơi chết,
họ đă t́m ra đất sống :
"Thà chết ngoài
biển khơi
Hơn sống đời nô lệ "
Những con thuyền nhỏ
bé mong manh, họ đă chấp nhận cái chết trước gió thét sóng gào
của đại dương. Niềm đau, hận đưới chế độ thống trị của CSVN,
đă ngấm vào xương vào thịt, ăn vào xương, vào tủy của họ.
Người tỵ nạn là những người không dội trời chung với bọn CS.
Đừng vội nh́n bề ngoài mà ta nhận định rằng: Những người miễn
cưỡng phải bỏ quê hương ra đi, sự trở về của họ không có nghĩa
họ đă biến thành những con ḅ sữa mà đích thực sự trở về của
họ là con dao hai lưỡi. Mắt họ nh́n những ưu, khuyết của kẻ
thống trị. Con dao hai lưỡi sẽ nhắm đâm vào tử huyệt của bọn
thống trị cộng sản Việt Nam.
Tôi có người bạn đáng
kính. Trước khi anh băng rừng về nước, tôi đă đặt với anh một
câu hỏi và hưá với anh rằng: Nếu anh giải quyết được câu hỏi
ổn thoả, th́ con người nhỏ bé của tôi xin đặt đưới quyền điều
khiển của anh :
─
Xin anh đặt câu hỏi ?
─
Có phải anh về nước để bắc con đường liên
lạc giữa quốc nội và hải ngoại hay không ?
─
Đúng như vậy.
─
Những người biết sử dụng súng ở hải ngoai,
anh đưa về quốc nôị lập chiến khu. Trong hoàn cảnh ở hải ngoại
hiện tại không thể có nhiều quân số. Các anh phải về một trong
ba đường rừng. Rừng Miên hay rừng Lào hay rừng Trung Cộng. Sự
tiếp liệu cho những chiến khu quốc nội, quả là quá sức nặng
của người Việt hải ngoại và nếu thời gian kéo dài th́ sức yểm
trợ của hải ngoại quá nặng không chiụ nổỉ. Đóng quân ở trong
rừng chỉ là cái đích để CS tàn sát…Những lư do ấy khiến giải
pháp quân sự cho Việt Nam, xét ra không ổn.
─
Thế, theo anh có giải pháp nào ổn thỏa hơn
giải pháp quân sự ?
─
Thiển ư tôi nghĩ rằng: thời gian sẽ mang
đến cho chúng ta những giải pháp tốt đẹp.
Hiện tại, người bị
trị và những nhà tranh đấu cho dân chủ đă trực diện với kẻ
thống trị. Họ đang dương cao lá cờ chính nghĩa. Lá cờ này mang
sức mạnh của chính nghĩa. Sức mạnh của chính nghĩa sẽ thắng
vượt mọi ngăn chặn của bạo quyền thống trị CSVN, để dân tộc ta
tự cứu mau ḥa nhập vào ḍng: nhân quyền, dân chủ và tự do của
nhân loại.
Chúng ta, đă thức
tỉnh trước những chính sách thâm độc diện và điểm của kẻ thống
trị CSVN. Ta phải cảnh giác, trước chính sách diện và điểm
thâm độc của cộng sản. Chúng ta, hỗ trợ cho đồng bào trong
nước, nhưng túi khôn của dân tộc đă dậy chúng ta rằng: Ta
không thể bỏ tất cả những cái trứng mà ta hiện có vào trong
một cái túi.
Công cuộc tự cứu là
truyền thốngcủa dân tộc Việt Nam. Chính nghĩa đă về với chúng
ta. ngọn cờ chính nghĩa sẽ đương báo hiệu ngày giải thể chế độ
thống trị cộng sản sẽ không c̣n xa.
Kết luận: Người Cộng
Sản Việt Nam theo giáo điều của chủ nghĩa Marx: "kinh tế
quyết định hết thẩỷ" hay "kinh tế chỉ huy". Chủ trương đó
mang ư nghĩa: Nắm được trong tay độc quyền nền kinh tế, sẽ có
khả năng quyết định mọi sự việc hay muốn có quyền chỉ huy th́
phải nắm độc quyền trong nền kinh tế. Chủ trương của Marx, đă
như kim chỉ nam cho hành động hay bó đưốc soi đường cho CS nắm
chính quyền. Từ 1945 đến nay 2009, đă trên nửa thế kỷ, những
chính sách thi hành của CSVN dưới dạng: diện và điểm đă thực
hiện nhiều lần trên lănh thổ Việt Nam. Từ bước đầu lộ diện,
chúng đeo mặt lạ, đáp ứng khát vọng của toàn dân là: đánh Pháp,
đưổi Nhật, diệt phong kiến để dành độc lập. Chân ướt, chân ráo
vừa cướp được chính quyền, Hồ đă tung ra tuần lễ vàng của nhân
dân để chuộc tội cho Hồ. Vài tháng sau chính người tuyên bố
Độc lập, tại vườn hoa Ba Đ́nh Hà Nội. Một ḿnh một ngựa đi
Pháp xin kư hiệp ước: Việt Nam nằm trong khối liên hiệp Pháp,
để rảnh tay đàn áp các đảng phái đối lập, mà Hồ goị là những
đảng phái phản động ? Ta thử hỏi những chiến sĩ như đảng viên
quốc Dân Đảng đổ máu giành độc lập cho dân tộc, những người
như Hồ hay yêu chuộng Hồ dẫn chứng bằng hành động của họ phản
động ở chỗ nào hay giữa họ và Hồ ai là kẻ phản động ?. Tuyên
bố trường kỳ kháng chiến, Hồ đưa chính sách tiêu thổ kháng
chiến, để đập phá các đền chùa. Nhằm phá tận gốc Phật giáo
Việt Nam. Khi chiếm được một nửa đất nước Hồ đă đăng kư hộ
khẩu (không có ở miền Nam), để nắm lư lịch của nhân dân thành
phố, và làm công việc đổi tiền, và đanh tư sản mại bản. Những
chính sách đó Hồ đă cướp được của cải của dân thành phố và nắm
trong tay đảng mọi phương tiện sản xuất để độc quyền thống trị
bằng phiếu gạo.
Khi Hồ tiến hành cuộc
cách mạng long trời lở đất là công cuộc cải cách ruộng đất, Hồ
đă đưa ra những lời tuyên bố: Cải cách ruộng đất nhằm đem
ruộng đất về tay người cày. Chủ trương ấy như găi đúng chỗ
ngưá của nông hay đáp ứng những mơ ước: mái nhà, con trâu,
chồng cày vợ cấy, con chăn trâu, từ nhiều ngàn đời của nông
dân. Nông dân nhiệt liệt hưởng ứng, họ biến thành những "âm
binh", đập phá làng quê và chém giết điạ chủ thay cho Hồ. Tay
người nông dân chất phác đă nhuốm đầy máu. T́nh người và luân
thường đạo lư đă bị nông dân bứng tận gốc. Khi được nhà và
được ruộng, người nông dân chưa hết mỉm cười, th́ họ đụng phải
thưế nông nghiệp đánh theo sản lượng do nông dân bầu, và tính
theo mức tiêu thụ của những nhân khẩu trong gia đ́nh. Số thóc
lúa c̣n lại phải đóng thưế cho nhà nước. Người nông dân phải
sả thân lao động, hai nắng một mưa, trừ tiêu thụ lúa gạo của
mọi người trong gia đ́nh, số thóc c̣n lại phải đóng thuế nông
nghiệp cho nhà nước. Như ta đă biết, cây mạ cấy xuống ruộng,
đến khi gặt lúa không chỉ đơn giản có thế mà phải cào cỏ, bón
phân tát nuớc…th́ lấy tiền đâu trả cho những phí tổn ấy…?
người nông dân đă ngậm đắng nuốt cay….không thể nào làm chủ
được ruộng đất. Nông trường tập thể cửa nhà nước cửa mở rộng,
người nông dân phải làm đơn hiến ruộng cho hợp tác xă nông
nghiệp của nhà nuớc. Như thế là từ thành thị tới nông thôn,
tài nguyên của đất nước đều nằm trong tay CS để Cộng sản thực
hiện kinh tế chỉ huy
|